Dù sao cũng là tiểu thuyết mấy trăm nghìn chữ nên cậu cũng không thể nhớ đầy đủ một số chi tiết. Thư Vưu thật sự không nhớ tại sao Lục Thần Bật lại đến đây.
Cậu chỉ nhớ rõ,ệnVaiLótĐườngChúaHềQuáKeoKiệ
giải hạng ba anh gã Lục Thần Bật này cũng là một người "tài".
Nhà họ Lục và nhà họ Lận quen biết nhau đã nhiều năm, Lục Thần Bật và Lận Minh Húc cũng coi như là bạn từ thuở nhỏ cùng nhau lớn lên. Nhưng nếu Lận Minh Húc là "con nhà người ta" trong truyền thuyết, thì Lục Thần Bật lại chỉ là một tên ăn chơi trác táng tầm thường, gã chẳng có chí lớn, một lòng muốn ăn nhậu chơi bời. Có sự so sánh giữa hai người với nhau nên mỗi lần Lục Thần Bật nhìn thấy Lận Minh Húc là thấy tức nghẹn ở ngực.
Hơn nữa dưới sự "hun đúc" nửa cố ý nửa vô tình của boss vai ác - ông bố họ Lục trong nhà nên từ khi còn nhỏ đến lúc trưởng thành, Lục Thần Bật luôn coi Lận Minh Húc là một mối tai họa ngầm.
Thứ Lận Minh Húc có, gã sẽ cướp lấy, đồ Lận Minh Húc thích, gã sẽ phá hủy.
Từ Transformers bản giới hạn năm Lận Minh Húc năm tuổi cho đến thư tình người khác đưa Lận Minh Húc năm mười sáu tuổi, Lục Thần Bật mạnh mẽ sải bước theo hướng mà Lận Minh Húc ghét nhất. Mà trùng hợp thay, mấy ngày trước khi "Thư Vưu" ra ngoài chơi lại quen biết Lục Thần Bật.
Vốn dĩ chỉ là củi khô lửa bốc, gã thấy sắc nảy lòng tham, nhưng người như "Thư Vưu" chẳng có đầu óc, tự mình làm lộ chuyện cậu ta với Lận Minh Húc đang ở bên nhau.
Lục Thần Bật vừa nghe đã thấy rất đỗi ngạc nhiên xen lẫn vui mừng, thầm nghĩ giờ Lận Minh Húc đã nghèo túng thành như vậy, quả nhiên cây đổ bầy khỉ tan, gã có dẫm thêm mấy cước cũng là thuận theo tự nhiên thôi.
Thế là "Thư Vưu" nhắm đến tiền của Lục Thần Bật, Lục Thần Bật ôm mục đích ngáng chân Lận Minh Húc nên khi Lục Thần Bật mới ướm hỏi là gã muốn giúp "Thư Vưu" tìm một nơi ở mới, "Thư Vưu" đã đồng ý ngay lập tức.
Sáng nay, Lục Thần Bật nghe tin Lận Minh Húc bị người ta từ chối gặp mặt lần nữa, không còn hy vọng vùng lên thì trong lòng gã tựa như xẹt qua cả trăm ngàn volt điện, sảng khoái tê người. Trong vài giây phút hứng khởi ngắn ngủi, gã tự lao đến đây để đón "Thư Vưu", muốn tặng cậu một "niềm vui bất ngờ."
Ừm…
Cũng có thể là chỉ có "kinh" chứ chưa thấy “hỉ”(*).
(*)Từ gốc của cụm từ "niềm vui bất ngờ" là "kinh hỉ" (惊喜). trong đó "kinh" (惊) trong từ còn có thể hiểu là kinh sợ, kinh hãi, còn từ "hỉ" (喜) nghĩa là hân hoan, vui vẻ.
Lục Thần Bật thấy hai người xuống cùng nhau, nơron não phản xạ rất nhanh, gã nhanh chóng nhập vai như thể đã thông đồng thân mật với "Thư Vưu", giọng điệu càng mập mờ thêm ba phần: "Thư Vưu, có phải Lận Minh Húc không cho em đi không?"
"Em yên tâm, có tôi ở đây, anh ta không thể làm gì được em đâu."
Không đợi cậu trả lời, gã còn giả vờ giả vịt nói với Lận Minh Húc: "Uầy, Lận Minh Húc cậu cũng thật là…"
"Dù sao cũng là một đoạn duyên phận, cũng nên phải chia tay trong vui vẻ chứ. Người ta đã muốn đi, cậu muốn níu kéo cũng không níu kéo được, cần gì phải làm chuyện thừa thãi này."
Nói xong, gã mặt mày sáng lạn, mở cờ trong bụng, cười tươi như hoa…
Cậu cá chắc giờ mà nhét một cây đàn tỳ bà vào tay gã, gã sẽ phi thăng ngay và luôn.
Thư Vưu: …
Vẻ mặt cậu cứng đờ.
Cậu xấu hổ cười trừ, khóe mắt lén liếc sang Lận Minh Húc, thấy anh vẫn đứng bất động, khoanh tay thờ ơ giống như mình chỉ là một người ngoài cuộc.
Chỉ có đôi mắt đó tràn ngập sự lạnh lùng khó dò, ánh nhìn đó liếc qua tựa như lưỡi dao.
Thư Vưu vô thức rùng mình, nhanh chóng sửa lại thái độ, quay người về phía Lận Minh Húc, mềm mỏng nói: "Lận Minh Húc, anh phải tin tưởng tôi, thật sự không phải tôi gọi anh ta tới."
Lận Minh Húc không nói gì, nhưng sắc mặt ngày càng lạnh lùng.
"Ôi chao."
Lục Thần Bật thì rất muốn thể hiện cảm giác tồn tại của bản thân, mỉm cười nói: "Đúng là tôi tự tới đây thật. Nhưng có sao đâu, tôi tới đón Thư Vưu mà. Thư Vưu, em cũng rất vui phải không?"
Thư Vưu lắc đầu nguầy nguậy: "Không không không, giờ nếu anh có thể giúp tôi làm một chuyện thì tôi mới vui được."
Lục Thần Bật cảm giác được thái độ của cậu hơi thay đổi, theo phản xạ nói: "Chắc không phải là bảo tôi biến khỏi đây chứ?"
"Không đến mức đó."
Thư Vưu thành thật hỏi: "Anh muốn thu mua đồ second-hand không?"
Lục Thần Bật:???
Gã sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng đã thấy Thư Vưu nhanh tay lẹ mắt, nhét một hộp trang sức vào tay gã, sau đó cậu thúc giục: "Nhanh lên, xem món này đáng giá bao nhiêu?"
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
"Giá trị khoảng..."
Lục Thần Bân lên tiếng theo bản năng, nhưng rồi gã tỉnh táo lại… Đáng giá bao nhiêu cái quần què? Cậu ta có ý gì? Hai tên này đang có ý gì đây hả?
Chắc không phải là…
Gã nghi ngờ nhìn sang Lận Minh Húc, nhưng anh vẫn không nói lời nào, chỉ thờ thờ ơ lạnh nhạt nhìn hai người họ nói qua nói lại. Trong thoáng chốc, Lục Thần Bật chẳng nắm rõ tình hình hiện tại là thế nào, gã vừa định lên tiếng thì Thư Vưu lại nói thêm.
"À, đúng rồi."
Cậu trịnh trọng nói: "Tôi chỉ mới dùng món này một lần thôi, bao bì còn đầy đủ, mẫu mã của năm ngoái, nếu anh mua tôi giảm giá 20% cho.”
"Nếu anh mua thì chỉ cần đưa một vạn tám cho tôi là được, anh thấy thế nào?"
Một vạn tám?
Lục Thần Bật thầm nghĩ: Đối với gã một vạn tám chẳng đáng là bao, như hạt cát trong sa mạc thôi... Không đúng!
Gã nóng nảy, mở miệng chất vấn: "Cậu có ý gì hả?"
"Một vạn tám cái gì? Nói rõ luôn đi, rốt cuộc cậu có muốn theo tôi không?"
Thư Vưu thở dài: "Anh còn chưa hiểu hả?"
Lục Thần Bật: "... Tôi phải hiểu cái gì chứ?"
Tác Giả:Cúp C2