2025-01-13 08:51:49 Nguồn:88CasinoOnlineTác Giả:Nhận Định Bóng Đá View:715lượt xem
*Chương này có nội dung ảnh,ệnQuỷPhuNhâlich bongda nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
QUỶ PHU NHÂN
Tác giả: W Sơn Võng
Thể loại: Cổ đại, quỷ công x người thụ, máu chó, cưỡng ép yêu, H nhiều, linh dị thần quái, hơi kinh dị.
Biên tập: ♪ Đậu Hắc Miêu ♪
.:. Chương 01.:.
Lúc đội ngũ rước dâu đến đại trạch Triệu gia thì ngoài trời đã tối mịt.
Khi hạ kiệu không gây động tĩnh lớn nhưng lại đánh thẳng vào tim Bùi Ôn Tư ngồi trong kiệu, làm cậu giật thót tâm can. Không lâu sau một bàn tay xốc màn kiệu lên để lộ nửa khuôn mặt nhỏ thanh tú điểm tô son phấn, là tay của nha hoàn Song Hỉ, "của hồi môn" của Bùi phủ. Tiếng nhạc kết thân ngoài kia đinh tai nhức óc, Song Hỉ ghé vào thúc giục: "Tiểu thư, xuống kiệu thôi."
Tim Bùi Ôn Tư đánh trống, cậu không lên tiếng. Trước đó cậu ngậm một miệng trà ở nương gia, không thể nói chuyện. Song Hỉ dìu cậu, Bùi Ôn Tư khom lưng xuống kiệu, bàn chân mang đôi giày đỏ thêu giẫm xuống đất, vẫn còn lâng lâng cảm giác không chân thật. Giày cưới là do bà mối lấy kích thước của muội muội mang cho Triệu gia mấy tháng trước, Triệu gia làm xong đưa sang, Bùi Ôn Tư xỏ không vừa chân. Trước kiệu đặt yên ngựa, cậu đang tính ngồi thì chân mềm oặt suýt ngã, may mà Song Hỉ và bà mối đứng bên đỡ cậu lại.
"Tiểu thư cẩn thận." Song Hỉ khẽ nhắc.
Song Hỉ là nha hoàn bên người muội muội, thường ngày rất thân cận với muội muội nhưng lần này không ai nói nàng biết chuyện trộm long tráo phượng. Bùi Ôn Tư chết cứng người, khi giẫm lên thảm đỏ bất giác nhìn về phía bóng người cách đấy không xa. Vải đỏ che kín đầu cậu nên không nhìn rõ, nhưng mơ hồ cảm giác đó là một thanh niên tuấn tú vóc dáng cường tráng.
Người bà mối đến làm mai là đại công tử Triệu gia, song người rước dâu lại là nhị công tử, trước đó Bùi gia đã hỏi cặn kẽ về chuyện này, tuy nhị công tử mặt mày tuấn tú nhưng biểu cảm lãnh đạm, đáp bệnh thể của huynh trưởng chưa lành nên không tiện đi ra ngoài. Bùi gia gả con gái, vốn dĩ được gả làm chính thê của đại công tử Triệu gia đã là trèo cao, nhị công tử vừa đáp vậy thì ngay cả đại bá luôn cay nghiệt của Bùi Ôn Tư cũng ngượng ngùng ngừng lời, những người khác càng không dám nói những lời như không hợp lễ nghi.
Triệu phủ xa hoa, bài trí nhà cửa khí thế hơn Bùi phủ không biết bao nhiêu lần, bậc cửa xây rất cao. Bùi Ôn Tư bước vào, hình như giẫm lên thứ gì đó, cậu cúi đầu nhìn qua khe hở khăn voan đỏ, là một xấp giấy vàng chưa cháy hết. Sau khi vào Triệu phủ bỗng lạnh căm căm, Bùi Ôn Tư rùng mình, lòng bàn tay túa mồ hôi.
Hôm qua cậu ấm đầu đồng ý xuất giá thay muội muội, không chuẩn bị kỹ lưỡng. Bùi Ôn Tư và muội muội Bùi Tư Vãn là huynh muội cùng một mẫu thân, dung mạo tương tự nhau, sáng nay cậu ngậm miệng không nói lời nào, phụ nhân điểm trang mặt cậu không phát hiện điều khác thường.
Xung quanh đứng rất đông người, đều đang nhìn về phía này, từ nhỏ sau khi rơi xuống nước thân thể Bùi Ôn Tư vẫn luôn hư nhược, cộng thêm là bàng hệ nên không được yêu thương, chưa từng chứng kiến khung cảnh đông đúc thế này, cậu hơi sợ gặp người sống, giờ khắc này tim treo trên cuống họng. Bấy giờ hỉ nương đứng bên nhắc nhở: "Nương tử, đá quan."
(*) Bàng hệ: Quan hệ họ hàng theo dòng bên, không phải theo quan hệ người này sinh ra người kia, tức là không theo dòng trực tiếp.
Cái gì? Đá quan?
Bùi Ôn Tư không rõ, hỉ nương dẫn cậu đi, lại gần mới thấy ở trong sảnh đặt một chiếc quan tài to lớn trông cổ xưa cũ kỹ, sơn đỏ bong tróc, đinh đóng ở nắp quan tài đã bị rút ra lộ he hé phần bên trong đen kịt, không biết có phải do ảo giác không mà có mùi xác chết phả vào mặt. Bùi Ôn Tư tái mét mặt, hỉ nương vội ấn vai ngăn cậu lùi về sau, giọng vang sát bên tai lạnh lẽo không giống của người sống: "Nương tử chớ sợ, đây là quy củ của Triệu gia."
Bùi Ôn Tư cứng còng đá quan tài, kế tiếp bị người bao bọc xung quanh tiến vào hỉ đường. Không thấy nhị công tử rước dâu đâu, xuyên qua tấm khăn voan đỏ Bùi Ôn Tư nhìn thấy người đang ngồi nghiêm chỉnh giữa hỉ đường, Triệu gia bao đời làm quan, là vọng tộc trong kinh, gốc gác vững chắc, Bùi gia nhờ Triệu gia mới có ngày hôm nay, nhưng mấy năm gần đây người nhà họ Triệu làm việc khiêm tốn, tin tức ở bên ngoài ngày một ít dần, Bùi Ôn Tư chỉ biết hiện tại nhị công tử Triệu gia còn nhậm chức ở trong kinh, còn lại không có ấn tượng nào với đại công tử.
Tay bị dúi vào dải dây gấm, bà mối đứng bên hô to, một đầu khác của dải gấm đỏ được nhét vào một bàn tay thon dài trắng bệch. Thân hình người đứng bên cao hơn Bùi Ôn Tư nhiều, Bùi Ôn Tư không cầm lòng được nghiêng đầu nhìn. Xung quanh ầm ĩ nhốn nháo, Bùi Ôn Tư đinh ninh một động tác nhỏ của mình sẽ không bị ai phát hiện.
Người đó mặc hỉ phục, vóc dáng cao to, dáng vẻ đoan chính, tóc đen buộc trong mũ miện màu đen, người ngoài tán tụng dung mạo hắn, dùng đủ các từ ngữ phô trương, Bùi Ôn Tư biết đây là đại công tử, cậu căng thẳng nắm chặt lĩnh hồng.
"Đừng căng thẳng."
Trong sự náo nhiệt từ tứ phía, giọng nói nhẹ nhàng ấy lại truyền rõ mồn một vào tai Bùi Ôn Tư. Bùi Ôn Tư sững sờ, thấy Triệu đại công tử quay đầu nhìn mình mới biết hắn đang nói chuyện với mình.
Đại công tử thấy cậu nhìn thì mỉm cười hết sức lễ nghĩa. Bùi Ôn Tư phỏng đoán tính khí người này không tệ, nhưng không biết nếu lát nữa phát hiện cậu là nam nhi thì liệu có nổi trận tày đình không?
Trong hỉ đường toàn là người nhà Triệu lạ mặt, Song Hỉ mà Bùi Ôn Tư thân quen nhất lại không thấy đâu. Bùi Ôn Tư lặng lẽ nhìn Triệu lão phu nhân mặt mày trắng nhợt không hề có ý cười ở trên cao đường. Môi đồ sắc đỏ tựa máu, tư thế ngồi cứng nhắc không thích hợp với xung quanh.
Có lẽ là bà không hài lòng với hôn sự này.
Theo tiếng hô "Xong lễ" của lễ quan, Bùi Ôn Tư lui ra trong sự dìu đỡ của các nha hoàn.
Màn đêm thăm thẳm, đường trong Triệu phủ tối kịt, trên hành lang treo đèn lồng đỏ dán chữ có hỉ, chạm trổ hoa lệ, kỳ hoa dị thảo nhưng lạnh giá khó hiểu. Song Hỉ không ở cạnh Bùi Ôn Tư, đang dìu cậu là một thị nữ xa lạ, Bùi Ôn Tư không nén được quan sát nàng, thấy nàng mặc phong phanh, thậm chí tay cũng lạnh buốt, suốt đường đi không nói một câu nào, nhìn tuổi không nhỏ mà lại không biết điểm trang, thoa chấm tròn lớn màu hồng hai bên gò má trông khá buồn cười.
Đi vào tân phòng, phụ nhân cho cậu phun trà: "Nương tử đợi ở đây là được."
"Vâng." Bùi Ôn Tư có thể mở miệng nhưng sợ bị người phát hiện nên chỉ đáp một tiếng nhỏ.
Đợi người trong phòng đi ra ngoài hết Bùi Ôn Tư mới thở hắt ra, thả lỏng người. Phượng quan trên đầu nặng đau cổ, cậu vừa xoa phần gáy đau nhức vừa nghĩ ngợi rốt cục là chuyện gì đây chứ.
Bùi Ôn Tư và muội muội Tư Vãn là song sinh, thất hỗ thất thị* từ thuở nhỏ, cô độc hiu quạnh. Ở chốn ấy Bùi gia có chút danh vọng, của cải sung túc, từ đời tổ phụ bắc nối được với chiếc thuyền lớn là Triệu gia thì trở thành vọng tộc một phương, bây giờ do đại bá của Bùi Ôn Tư khống chế trong tay. Người nhà họ Bùi lạnh nhạt tình thân huyết thống, song để tử tự lưu lạc bên ngoài sẽ làm tổn hại đến thanh danh của gia tộc, bèn mang hai huynh muội về nuôi nấng dưới danh nghĩa của thiếp thất không được sủng ái.
(*) Tục gọi cha mẹ là hỗ thị 怙恃. Mất cha gọi là thất hỗ 失怙, mất mẹ gọi là thất thị 失恃, một cách gọi nói giảm nói tránh.
Mấy tháng trước Tư Vãn sắp đến tuổi cập kê, chủ mẫu Bùi gia luôn đối xử lạnh nhạt với hai huynh muội bỗng nhiên đổi thái độ, chuyển Tư Vãn qua bên bà, giáo dưỡng như nữ nhi ruột thịt, ra sức đưa món ăn ngon đồ chơi vui vào phòng nàng. Nhưng Bùi Tư Vãn sống nương tựa cùng huynh trưởng từ nhỏ, ỷ lại huynh trưởng, bất luận người ngoài khuyên bảo thế nào cũng không chịu rời xa Bùi Ôn Tư, họ bất đắc dĩ không thể làm gì đành dẫn cậu theo.
Bùi Ôn Tư sinh nghi trong lòng, sau nghe ngóng mới biết hào môn phái bà mối đến làm mai, xin cưới Lục tiểu thư Tư Vãn của Bùi gia cho đại công tử gia chủ Triệu gia. Môn mi của Triệu gia cao to cỡ nào chứ, nói khó nghe thì Bùi gia là nô tài của Triệu gia, chẳng qua là ăn mặc đẹp đẽ hơn, dùng tốt hơn gia nô tầm thường rất nhiều, chủ nhân nghiêm túc muốn kết thông gia với nhà nô tài, không phải làm thiếp mà là làm thê, tuy mấy năm nay Triệu đại công tử ít giao du với bên ngoài nhưng không phải là người bị khiếm khuyết hay xấu xí, trèo cao, quả là trèo cao, Bùi gia quả thật được bánh có nhân rơi đập xuống đầu.
(*) Môn mi: Cây gỗ ngang gác trên cửa, cho nên cửa to hay nhỏ nói lên sự vinh hiển, giàu sang, cao quý, bề thế của nhà đó.
Sính lễ của Triệu gia đáng giá ngàn vàng, Bùi gia đã nhận từ rất sớm, đợi đến lúc hai huynh muội biết chuyện này thì không còn kịp. Muội muội biết tin xong sắc mặt thoáng chốc tái mét, Bùi Ôn Tư dỗ nàng về phòng, còn mình thì trộm đi ra tiền thính xem bà mối lại đến bái phỏng.