Không phải cứ đôi loa tốt,ơiâmthanhthờiInternetKhôngchỉlàthúchơkèo bóng đá số cái ampli, cái đầu đọc ngon đã là có âm thanh hay, âm thanh đẹp mà còn ăn nhau ở công đoạn phối ghép. |
Ở đời, đã là cái sự chơi, hẳn là ai cũng phải lấy sướng làm đầu. Mà để đạt được cái sướng đó, ắt người chơi phải lọ mọ, phải mầy mò, phải lăn lộn.
Từ thời các cụ thả mình vào cái thú tom chát, đá gà, cá cảnh, chơi chữ, chơi cây… cho đến chơi tem, chơi tiền cổ, rồi đám con cháu sau này lăn vào các thú chơi hiện đại như chơi xe máy, xe đạp, điện thoại… ai ai đều tâm niệm câu “nghề chơi cũng lắm công phu”. Chơi âm thanh cũng không nằm ngoài quy luật đó.
Nghề chơi quả thật lắm công phu
Chơi gì cũng thế, để được coi là sành sỏi chắc chắn phải trải qua một quá trình khám phá lâu dài, đặc biệt với một thú chơi cầu kỳ như âm thanh. Ai mới chập chững bước vào nghề này chả phải đôi ba lần nộp “học phí”. Không phải cứ đôi loa tốt, cái ampli, cái đầu đọc ngon đã là có âm thanh hay, âm thanh đẹp đâu. Còn ăn nhau ở công đoạn phối ghép nữa chứ. Mà dân sành chơi nào cũng biết, phối ghép đồ âm thanh là cả một nghệ thuật.
Thế cũng vẫn chưa xong. Còn cả đống thứ tỉ mẫn nữa, sợi dây loa, sợi dây tín hiệu, phức tạp hơn thì đến cục lọc nguồn, bộ cách ly điện. Rồi phòng nghe. Bộ dàn hay mà vào phòng không đúng tiêu chuẩn cũng coi như vứt. Thế là lại phải quay quắt với tiêu âm, tán âm, thảm, rèm, cột chân voi, hộp cộng hưởng… Rồi đĩa. Đĩa CD thì phải đĩa xịn, còn “gấu” hơn nữa tiến lên đĩa thanh, băng cối cho nó đạt chuẩn analog thì lại kèm thêm trăm điều rắc rối khác.
Không ít dân chơi đã phải thở dài, tự trách mình sao lại dại dột đâm đầu vào con đường này, càng đi càng thấy mờ mịt không có điểm dừng, mà quay đầu lại nhấp nhổm không yên vì “nghe nói mới về mấy cặp loa hay lắm”. Thế là máu nổi lên, lại lao vào bán mua, đổi chác.
Rồi… các bà vợ nữa chứ. Hầu hết các ông chồng máu mê cái món này đều đã nói dối vợ ít nhất một vài lần. Đồ mua về chỉ dám khai nửa giá là cao. Đâu phải bà vợ nào cũng tin rằng cặp loa vừa cũ vừa xấu kia cũng tới chục triệu. Cái cục sắt đen thui với mấy cái bóng đèn lập lòe giá vài ngàn USD. Cái đĩa CD bình thường có vài ngàn đồng mà sao đĩa này những 20USD? Có ông mua được cặp loa quý, không dám mang về nhà mà chở thẳng sang nhà bạn thân, nhờ ông bạn chở sang nhà mình, rồi vào “tâu” với vợ là bạn anh nó gửi. Rồi lâu lâu lại phải nghĩ cách nói dối là sao mãi không đem trả cho người ta. Tóm lại là rắc rối đủ đường.
Lại còn, nhiều người đã ví, chơi âm thanh chẳng khác nào áo gấm đi đêm. Không như xe máy hay ôtô cứ ra đường là cả thiên hạ đều thấy. Bộ dàn gấu thế, hay thế lắm khi chả biết khoe ai, bởi vì không phải cứ ai đến nhà cũng mang ra khoe được. Phải là người “cùng máu” với mình. Mà bạn âm thanh cũng đâu phải nhiều. Thế nên sự ra đời của các diễn đàn âm thanh như gãi đúng vào chỗ ngứa của các “con nghiện” audio.