Biên tập: Khoai tây biết múa
Chỉnh sửa: June
"Hai người cộng lại đã quá năm mươi tuổi,ệnChọnCâyLàmTổ
soi kèo hạng 2 đức anh phải vứt bỏ bảo bối mới khiến cho cậu quay về..."
"Cậu Tần, đây là phòng lưu trữ tập san của chúng tôi. Căn phòng được xây năm 1965, năm trước mới tân trang lại một lần cho ấm áp hơn chút." Người phụ trách đẩy cửa gỗ ra, mùi sách cũ và mùi lò sưởi tràn ra làm cho mũi Tần Hành hơi ngứa.
Người phụ trách thư viện Lịch Thành ra hiệu mời, Tần Hành khách sáo gật gật đầu với người phụ trách rồi đi vào tham quan.
Sau khi tốt nghiệp đại học, Tần Hành bề bộn nhiều việc nên chưa từng về Lịch Thành trong tám năm. Năm nay rốt cuộc anh cũng rảnh rỗi trở về một chuyến. Anh áo gấm về quê, ở lại hơn một tuần, đi khắp nơi đi xem thử, nghe thấy cháu gái nhỏ nhắc đến thư viện thành phố vừa nhỏ vừa tồi tàn bèn quyết định bỏ vốn cho huyện xây một cái thư viện mới.
Vốn anh định cấp tiền rồi đi, bay về thành phố S trong trưa ngày hôm nay từ sân bay ở thành phố gần đó ở bên ngoài ngọn núi. Nhưng vào buổi sáng, vừa tỉnh dậy kéo màn cửa sổ ra, anh đã thấy ở bên ngoài, tuyết trắng ngần đã đè gãy nhánh của cây tùng già hơn trăm tuổi bên ngoài nhà nghỉ.
Vào ngày tết Sơ Cửu yên bình, Lịch Thành bị một trận tuyết lớn rơi suốt đêm cô lập, người bên trong không ra được, người bên ngoài cũng không vào được.
Đúng lúc mấy ngày nay người phụ trách của thư viện đã nhiều lần liên lạc với Tần Hành, nói dù thế nào cũng phải tự bỏ tiền túi ra mời anh ăn một bữa cơm rau dưa. Tần Hành nghĩ một lát rồi đồng ý lời mời của người phụt trách.
Ăn cơm trưa xong, người phụ trách hỏi buổi chiều Tần Hành có kế hoạch gì chưa, nếu không có thì có thể cùng đi xem thư viện với ông ấy.
Tần Hành đã hủy bỏ hết những công việc cần làm nên bây giờ anh vô cùng rảnh rỗi, bèn đi theo người phụ trách tham quan.
Lý lịch của Tần Hành khá là truyền thuyết*. Anh là người trong một sơn trấn ở Lịch Thành, xuất thân khổ cực, bố mẹ đã qua đời trong một tai nạn mỏ khi anh còn rất nhỏ.
*Ý nói nghe giống như trong truyền thuyết.
Năm cấp 2 anh đạt được huy chương vàng Olympic Toán học Quốc tế, được một trường cấp 3 ở thành phố S đặc biệt tuyển chọn, sau đó rời khỏi Lịch Thành.
Sau khi tốt nghiệp đại học S, Tần Hành bỏ qua học bổng toàn phần, đến nhậm chức trong một công ty khoa học kĩ thuật do một người đàn anh mở. Ở đó, anh đã viết một phần mềm từng làm mưa làm gió một thời, bán với mức giá cao trong lúc nó còn đang nổi tiếng rồi lại quay đầu đuổi kịp thời điểm vàng của thương mại điện tử, sau đó lấn sân tiếp sang lĩnh vực công nghiệp và bất động sản. Tần Hành dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, chưa từng sai một bước nào, chỉ trong khoảng thời gian bảy, tám năm mà đã trở thành một nhân vật giậm chân một cái thì thành phố S cũng phải rung theo.
Tần Hành giỏi xã giao, không mang dáng vẻ của một doanh nhân giàu có thông thường mà rất thân thiện. Anh nói chuyện trên trời dưới đất với người phụ trách, làm cho ông ấy thả lỏng hơn rất nhiều.
Lái xe được nửa đường thì tuyết lại bắt đầu rơi, bông tuyết to bằng móng tay tung bay ở bên ngoài cửa sổ xe. Đường vào ngày tuyết rơi khá trơn trượt nên người phụ trách lái xe rất cẩn thận, tốc độ xe không quá hai – ba mươi dặm, cảnh đường phố bên ngoài chậm rãi lướt qua mắt Tần Hành.
Ba năm cấp hai mà anh trải qua ở Lịch Thành đã là chuyện của mười mấy năm trước rồi. Hiện tại Lịch Thành đã hơi có vẻ hiện đại hóa, khác rất nhiều so với trong ấn tượng của anh. Anh cảm thán với người phụ trách lái xe rằng, khi anh học cấp hai cũng chẳng có mấy chiếc xe, bây giờ đã phải chờ đến hai cái đèn xanh đèn đỏ rồi.
Lúc đi ngang qua nhà ga Lịch Thành, Tần Hành đột nhiên ngừng nói chuyện, nhìn mấy con chữ màu đỏ sậm như đang nhớ đến chuyện gì đó. Người phụ trách không nghe thấy Tần Hành nói gì thì hỏi một câu, Tần Hành lấy lại tinh thần, lại tiếp tục nói tiếp.
Không bao lâu sau đã đến thư viện.
Sự cũ kĩ của thư viện Lịch Thành được thể hiện từ trong ra ngoài: phòng cũ xây bằng gạch xanh đã mấy chục năm, sách cũ rách rưới, thẻ mượn đọc viết tay, còn có mấy chiếc máy vi tính đồ cổ dùng hệ điều hành Windows98.
Đây quả thật không giống như một cái thư viện ở trong thế kỉ hai mươi mốt.
"Mùi hơi nặng." Người phụ trách ngượng ngùng xoa xoa tay: "Trong huyện không quan tâm đến chúng tôi lắm, hàng năm chỉ phát một ít tiền nên phải tiêu xài tiết kiệm."
Bên trong phòng lưu trữ tập san đèn sáng rực. Nói là đèn nhưng thật cũng chỉ là mấy cái bóng đèn nối vào cùng một dây treo ở trên nóc nhà, mỗi bóng đèn chỉ có thể chiếu sáng một khoảng rất nhỏ.
Tần Hành đi vào theo người phụ trách, đi qua hai ba kệ sách thì nhìn thấy một người đang sắp xếp kệ báo chí.
Người kia đưa lưng về phía bọn họ, bóng lưng trông rất gầy, không cao không thấp, tóc xoăn xoăn, không phải rất dài nhưng trông xù xù. Cậu đang kiễng chân đặt một chồng báo cũ lên trên tầng cao nhất của kệ.
Cậu tên là Giang Dữ Miên, là nhân viên mới tới của thư viện. Cậu giỏi đến mức có thể vào thư viện tỉnh, nhưng không biết tại sao lại muốn tới Lịch Thành.
Thư viện đã thiếu người nhiều năm, tuyển dụng lại khó khăn. Con gái của người phụ trách được nghỉ hè về nhà, nghe bố cả ngày ở nhà than thở bèn giúp ông đăng một thông báo tuyển dụng ở trên web nhân tài*, có tiền lương một ngàn tám và hợp đồng lao động, cũng không nghĩ rằng có thể tìm được một người thích hợp.
*Web nhân tài: talent recruitment website, nôm na là trang web tuyển dụng thôi.
Hai ngày sau khi nhận được sơ yếu lý lịch của Giang Dư Miên ở trên mạng, con gái của người phụ trách chắc chắn đây là kẻ lừa đảo. Sau đó khi cậu đến Lịch Thành, lấy ra bằng cấp, lúc ấy người phụ trách mới biết được đây thật sự là sinh viên của trường nổi tiếng, lại còn là trường nổi tiếng ở nước ngoài, mặc dù trông hơi hướng nội nhưng cũng không phải là vấn đề gì lớn.
Sau khi Giang Dữ Miên tới, cậu dẫn theo mấy tình nguyện viên, trong vòng hai tháng đã sửa sang bộ sưu tập sách ở trong thư viện lại một lần, sắp xếp thư mục sạch sẽ gọn gàng.
Bây giờ lại nhận được tiền quyên góp của Tần Hành, cuối cùng thư viện Lịch Thành cũng hơi ra gì rồi.
Giang Dữ Miên kiễng chân vẫn không với tới được kệ cao nhất, đặt lung la lung lay. Tần Hành thấy chồng báo giấy dày trên tay cậu sắp đổ, bèn tiến lên một bước giúp cậu đặt báo lên kệ.
"Cảm ơn." Đối phương xoay người lại.
Vì Tần Hành khá vội nên hai người cách nhau rất gần. Đối phương vừa ngẩng đầu một cái, Tần Hành đã thấy được gương mặt mà anh ngày đêm mong nhớ đang ở cách anh không đến 10 cm, nói cảm ơn anh. Cổ họng Tần Hành nghẹn lại, đứng chết trân tại chỗ.
Nhìn thấy Tần Hành, Giang Dữ Miên cũng sững sờ, sắc mặt cậu lập tức trở nên hơi trắng bệch, ngay cả chân tay cũng không biết nên để đâu.
Người phụ trách không rõ chuyện gì nên vẫn nhiệt tình giới thiệu hai người với nhau: "Cậu Tần, đây là một sinh viên rất giỏi mới đến thư viện chúng tôi không lâu, Giang Dữ Miên. Dữ Miên, cậu Tần đã quyên góp cho chúng ta một số tiền lớn để xây tòa nhà mới."
"Anh Tần." Giang Dữ Miên cúi đầu không nhìn, nhỏ giọng chào hỏi anh: "Chào anh."
Tần Hành chỉ sửng sốt trong một giây rồi lại khôi phục như lúc ban đầu, anh cười cười, vươn tay ra với Giang Dữ Miên: "Chào cậu."
Giang Dữ Miên nhìn bàn tay đã duỗi ra ở trước mặt cậu, cũng đưa tay ra bắt tay với anh.
Ai ngờ Tần Hành nắm được tay Giang Dữ Miên rồi thì không thả mà lại tự nhiên kéo Giang Dữ Miên đến bên cạnh mình, giả vờ như rất hứng thú xem báo chí trên kệ.
Người phụ trách không chú ý đến tư thế của hai người. Ông phát hiện trong góc phòng lưu trữ có một cái đèn bị hỏng, bèn bảo Giang Dữ Miên chào hỏi cậu Tần, còn mình thì đi qua xem.
Giá sách đã chắn mất người phụ trách, một mảnh trời đất nhỏ này chỉ còn lại hai người Tần Hành và Giang Dữ Miên.
"Miên Miên." Tần Hành cúi đầu nói thầm vào tai Giang Dữ Miên, tay nắm cậu thật chặt: "Đã lâu không gặp."
Giang Dữ Miên cúi đầu, dáng vẻ mặc cho Tần Hành ức hiếp, không tiếp lời anh.
Người phụ trách gọi điện thoại cho phòng trực bảo người ta tới sửa bóng đèn. Tần Hành buông tay Giang Dữ Miên ra rồi đi qua chào tạm biệt người phụ trách, nói công ty còn có chút chuyện phải xử lý, phải về nhà nghỉ.
Tác Giả:Cúp C1