Bà là PhạmThị Kim Hoa, ngụ ấp Thạnh Lạc Đông, xã Thạnh Nhựt. Bà có 4người con, lập gia đình trễ nên con trai lớn mới học năm thứ nhất củaTrường Cao đẳng Cao Thắng (TP. Hồ Chí Minh), 3 con còn lại đang học bậcphổ thông.
Bà Hoa nhận bằng |
Bà nguyên là giáo viên của Trường Mẫu giáo xã Thạnh Nhựt, năm 1999 dohoàn cảnh gia đình nên bà xin nghỉ dạy để chăm sóc chồng con. Sau đó bàqua nhiều nghề lao động chân tay và hiện nay buôn bán trứng vịt, chuốitại chợ Vĩnh Bình để phụ chồng nuôi con.
Bà Hoa tâm sự: “Chia tay với nghề giáo để phụ chồng nuôi 4 con nhỏ,hoàn cảnh kinh tế khó khăn nên tôi tưởng mình không còn nghĩ gì đếnchuyện học hành, chữ nghĩa. Năm 2007, đứa em trai (bệnh tâm thần nhẹ) vôcớ bị người ta đánh chết. 3 lần ra tòa, tôi thấy sự việc phân xử chưa“thấu tình đạt lý” nhưng do không hiểu luật, tôi không biết phải trìnhbày thế nào cho đúng. Nhiều đêm trăn trở, thế là tôi đến Trung tâm Giáodục thường xuyên đăng ký học lớp “Đại học Luật đào tạo từ xa” do TrườngĐại học Cần Thơ phối hợp với Tiền Giang tổ chức…”.Từ đó, ngày ngày bà Hoa mang tài liệu ra chợ vừa bán, vừa nghiên cứu,ôn tập; những đợt thi thì thức đêm học bài. Mỗi năm 6 đợt phải học tậptrung, bà đã sắp xếp thời gian dậy sớm dọn hàng, gởi người thân hoặc kêucon gái ra bán giúp.
Các con bà không dám có ý kiến, nhưng chồng bà thì phản đối rất dữ.
Ông bảo: “Người ta là cán bộ Nhà nước đi học để chuẩn hóa trình độ, đểnâng lương, để tiến thân…; còn bà là người dân, lại lớn tuổi thì học đểlàm gì cho tốn thời gian, tiền bạc và liệu có học nổi hay không?….”.Những lời nói của chồng như thúc giục bà quyết tâm hơn, ngoài bán hàng,bà tranh thủ nhặt từng cái ve chai, lon bia, chắt chiu từng đồng phụchồng lo cho các con và lo cả học phí cho chính mình.
Với chiếc xe cũ kỹ thồ hàng, bà vượt mấy chục cây số để đến trường,mái tóc bạc trắng nổi bật giữa mấy chục mái đầu xanh. Bà đã cố gắng hếtsức, vượt qua tất cả những ánh mắt nhìn thiếu khuyến khích của một sốngười và quý từng lời động viên của những người hiếu học.
Ngày qua ngày, đối đầu với những vất vả, lo toan cho cuộc sống giađình, người phụ nữ ấy vẫn miệt mài “đèn sách” ở bất cứ lúc nào và nơinào thuận lợi. 4 năm quyết tâm làm theo điều ông bà ta thường dạy “cóchí thì nên”, ngày 10-5 vừa qua sinh viên cao tuổi nhất lớp Phạm Thị KimHoa đã nhận bằng cử nhân trong khi đó còn một số sinh viên trẻchưa được cấp bằng vì còn nợ môn học.
Bà Hoa chia sẻ: “Nếu có điều kiện tôi sẽ học thêm 6 tháng để trởthành luật sư, tâm nguyện sẽ giúp đỡ người nghèo tìm lại công bằng chohọ hoặc tư vấn luật hay giúp họ viết một lá đơn… Điều trước tiên, tôihọc cho biết và hiểu luật để bản thân, gia đình mình sống và thực hiệnđúng Hiến pháp và pháp luật”
Theo Ái Quỳnh (báo Ấp Bắc)