Ban trưa.
Dưới mái đình trong sân,ệnĐạoLữHungDữCũngTrù
keo nha cai 5 Lục Thủy đột nhiên tỉnh lại.
Hắn hơi khó hiểu, vốn dĩ đang trong mật thất, hà cớ gì bản thân lại chạy ra bên ngoài?
Mật thất của hắn lại bị ai kia đập cho nổ tung à?
Nhưng hắn nhanh chóng phủ nhận; nếu mật thất nổ tung, hắn chắc chắn sẽ cảm nhận được. Thế nhưng mà, lần này hắn chẳng có bất cứ cảm giác gì.
Vừa định kiểm tra xem mình có bị thương hay không, chợt một tờ giấy trong tay đột nhiên rơi xuống bàn đá.
Lục Thủy tò mò liếc sang, sau đó bật thốt lên đầy vẻ ngạc nhiên:
“Giao ước thành hôn ư? Là thứ gì đây?”
Hắn đọc ngay nội dung:
“Giao ước thành hôn của Lục Thủy và Mộ Tuyết à? Không phải chuyện này đã lâu rồi sao?”
Mặc dù cảm thấy rất kỳ quái, Lục Thủy vẫn không quá mất bình tĩnh. Hắn tự ổn định lại tâm trạng, trước hết lấy điện thoại di động ra xem, ừm - loại điện thoại đập đá thời kỳ đầu ấy – trông khá lạ lẫm.
“Thời gian sai rồi, để lên mạng kiểm tra cái đã, đề phòng có người lừa gạt mình.”
Lục Thủy vào trình duyệt web, muốn kiểm tra thời gian hiện hành.
Chỉ là, web browser tải hơi chậm:
“Dựa theo tốc độ mạng thế này, mình bắt đầu tin rồi đấy.”
Nhà của hắn nằm ở một vị trí khá lệch pha, lệch hẳn ra khỏi bản đồ thế giới luôn rồi.
Lão gia tử nhà hắn rất cổ hũ; thời thế thay đổi nhưng lại không cho hắn đuổi kịp thời đại. Khi người khác dùng 8G, nhà hắn vẫn còn lướt web bằng 2G đấy.
Mà cái 2G này là do hắn lần lượt đi từng bước, từ một khóc – hai nháo – ba thắt cổ, mới xin xỏ được nha.
Sau một lúc lâu so sánh các đơn vị thời gian, hắn nhận ra khung thời gian hiển thị trên điện thoại không gặp bất cứ vấn đề gì.
Xác nhận xong, Lục Thủy đặt điện thoại sang một bên rồi nhìn xuống tờ giấy giao ước thành hôn:
“Vậy là mình trùng sinh à?”
Nhưng chuyện trùng sinh cũng không khiến Lục Thủy vui vẻ, bởi hắn không biết tại sao mình lại quay ngược thời gian thế này.
Chuyện gì mà bản thân không biết mới là thứ khiến ta đau đầu.
Không nghĩ nữa, Lục Thủy dự định đi ra ngoài, xem thử có phải mình thật sự trùng sinh hay không.
Vừa mới đứng dậy, hắn đột nhiên ôm chặt vòng eo của mình:
“Sao lại thế này? Sao thắt lưng mình đau dữ vậy?”
Tiện tay cởi quần áo ra, Lục Thủy phát hiện có một vết sẹo trên eo mình. Mặc dù đã bôi thuốc, vết thương kia vẫn chưa khép miệng.
“Chắc đâu phải do mình túng quá rồi cắt luôn chỗ đó nhỉ? Không thảm đến mức như vậy nha, dù sao thì mình cũng là một vị đại thiếu gia cơ mà.” Bởi vì dòng thời gian hiện tại đã trôi qua quá lâu, Lục Thủy cũng không nhớ rõ sự việc khiến mình bị thương ở thắt lưng.
Nhưng hắn vẫn nhớ rõ, mình là đại thiếu gia nhà họ Lục. Bên cạnh đó, Lục gia cũng không phải là một gia tộc sa sút, dù tưởng tượng thế nào đi chăng nữa cũng không bao giờ có chuyện đại thiếu gia bán thận để kiếm tiền.
Khi đang chuẩn bị cố nhớ lại, đột nhiên một người hầu gái đi tới, cung kính nói:
“Bẩm thiếu gia!”
Lục Thủy liếc mắt nhìn cô, nhưng lại không nhớ rõ đó là ai.
Mặc kệ vậy.
“Nói đi.”
Thấy đại thiếu gia nói năng kiệm lời như vậy, dù Kỳ Khê hơi ngạc nhiên nhưng vẫn lập tức nói ngay:
“Tam trưởng lão tìm thiếu gia, mong thiếu gia ghé sang bên ấy một lúc.”
Lục Thủy cười nhẹ, thầm nghĩ: “Là một vị trong Tam đại Cự đầu à?”
Tác Giả:Nhà cái uy tín