Danh Mục Hiện Tại: Danh Mục:Trang Chủ >Ngoại Hạng Anh >Truyện Nhất Thời Xúc Động, Bảy Kiếp Không May_kết quả hạng 4 anh

Truyện Nhất Thời Xúc Động, Bảy Kiếp Không May_kết quả hạng 4 anh

2025-01-15 13:23:38 Nguồn:88CasinoOnlineTác Giả:Cúp C2 View:626lượt xem
Đêm đó,ệnNhấtThờiXúcĐộngBảyKiếpKhôkết quả hạng 4 anh ta không thể đợi được đến khi sư phụ trở về Phong Tuyết sơn trang.

Ta ôm một cái gối đầu ngồi ở cửa sơn trang chờ đến nửa đêm. Đêm khuya, gió núi rất lạnh, giống lòng của ta. Bầu trời đầy sao xoay tròn trên đỉnh đầu ta, ta ngơ ngác nhìn chằm chằm những bậc thềm lên xuống bằng đá ở trước cửa sơn trang, ngóng trông thân ảnh sư phụ sẽ lơ đãng xuất hiện, sau đó nhéo lấy mặt ta mà rống ta trở về phòng ngủ.

Nhưng sư phụ không xuất hiện, Tử Huy lại đến, hắn phủ thêm cho ta một cái áo: “Trở về ngủ đi, ta thay ngươi chờ, khi nào sư phụ trở lại sẽ nói cho ngươi.”

Ta cố chấp lắc đầu. Tử Huy cũng không khuyên nữa, ngồi xuống bên cạnh ta, giúp ta nhìn những bậc thềm bằng đá.

“Tử Huy, vì sao ngươi muốn làm tướng công của ta?” Nhàn rỗi không có chuyện gì ta mở miệng hỏi: “Người trong Thánh Lăng giáo biết ta lâu như vậy, nhưng không ai trong số họ nguyện ý.”

“Ân, đại khái là vì ta thích ngươi nhiều hơn so với sợ sư phụ ngươi.”

“Vì sao thích ta?”

Tử Huy dừng một lát, nói tiếp: “Ngươi đoán xem.”

“Ta ngu ngốc, đoán không ra.” Ta đem đầu đặt ở trên đầu gối, cơn buồn ngủ kéo tới, mí mắt thật muốn đóng lại. Ta thành thật nói: “Ta cảm thấy ánh mắt của ngươi thật kỳ lạ.”

“Ân?” Người bên cạnh hình như có chút sợ sệt: “Kỳ lạ làm sao?”

“Không biết, nhưng mà, ta cảm thấy… Trong lòng ngươi đại khái là không muốn làm tướng công của ta.” Ta nhắm mắt lại, đầu nghiêng về một bên, gác lên đầu vai vững chắc: “Kỳ thật…Cho dù ngươi không đồng ý…Ta cũng không ép buộc.”

Người bên cạnh không nói lời nào, ta chậm chạp chìm vào trong giấc ngủ.

Sáng sớm hôm sau, ta nghe thấy tiếng quét rác “sàn sạt” ở ngoài sân. Mơ hồ xoa xoa hai mắt, ta tập trung nhìn, là Tử Huy đang cầm chổi quét bậc thềm ở trước cửa sơn trang. Trong không khí có một cỗ hương vị kỳ quái, ta mơ hồ nhớ được đại thúc phòng bếp từng nói với ta, loại hương vị này có tên là “rượu”, là cái gì đó thật kỳ diệu. Nhưng mà đại thúc không cho ta chạm vào, nói nữ hài tử mà uống sẽ biến thành đồ điên.

Ta nghĩ hiện tại ta đã ngốc như vậy, những vẫn còn lý trí, nếu uống cái đó vào, trở thành vừa ngốc vừa điên, đến lúc đó sư phụ nhất định không cần ta. Cho nên ta luôn tránh xa thứ này, trong Phong Tuyết sơn trang cũng không có rượu. Ta gãi đầu, kỳ quái hỏi: “Tử Huy, sao trên mặt đất lại có rượu vậy?”

Tử Huy ngẩng đầu nhìn ta, cười nói: “Mới nãy sư phụ trở lại, thấy ta và ngươi ngồi ở cửa, hình như hắn trượt chân một chút nên đem rượu trong bình đổ ra ngoài.”

“Sư phụ đã trở lại!” Trong tai ta chỉ nghe được lời này, những cái khác đều biến thành mây khói: “Ở đâu?”

“Chắc hiện tại đã trở về phòng rồi…”

Không đợi hắn nói xong, ta mạnh mẽ đứng dậy muốn chạy đến trong sơn trang. Nhưng mà ngồi cuộn chân một đêm khi vừa trở mình thì chân cẳng lại tê liệt, trước mắt tối sầm, sau đó ngã trên mặt đất, mũi bị đập xuống máu mũi chảy rào rào.

Ý thức mơ hồ, tầm mắt nhất thời không rõ, chỉ nghe Tử Huy thất kinh hô gọi: “A Tường cô nương, A Tường cô nương!”

“Không có việc gì.” Ta kiên trì nhúc nhích thân mình, lau mặt, thấy một tay đầy máu mũi cũng bị dọa. Đang rối rắm, Tử Huy giúp ta đứng lên, hắn dùng tay áo giúp ta lau mũi, còn không ngại bẩn mà giúp ta che mũi lại: “Còn đau chỗ nào không?”

Ta ngửa đầu, thanh âm rầu rĩ nói: “Không có, da dày.”

Tử Huy nhìn ta một lát, bỗng nhiên lắc đầu cười ra tiếng: “Thật sự là…Quá ngu ngốc.”

Đây là câu nói thật, ta phủ nhận không được, chỉ có im lặng nhìn trời.

Tử Huy giúp ta che mũi một lát, sau đó thả tay, hắn để sát mặt vào mặt ta, cẩn thận đánh giá hồi lâu mới nói: “Ân, không chảy nữa.” Hắn đỡ ta đứng dậy, ôm vai ta nhẹ giọng nói: “Cần trở về phòng không?”

Ta nhìn tay hắn đặt trên vai mình, có chút không tự nhiên xoay người: “Ngô, ta muốn đi tìm sư phụ trước.” Nói xong, ta chạy đi hai bước, nghĩ nghĩ lại quay đầu nói với Tử Huy: “Cám ơn tướng công!”

Tử Huy ngẩn ra, chưa kịp phản ứng gì ta đã xoay người chạy đi, tìm kiếm sư phụ khắp nơi.

Tìm nhiều lần trong Phong Tuyết sơn trang, ta lại không phát hiện thân ảnh của sư phụ, ta vò đầu tự nói: “Tử Huy gạt ta a, rõ ràng sư phụ chưa trở về.” Suy nghĩ này còn chưa xong đã thấy một bầu rượu từ trên trời rơi xuống, nát bét, hương rượu lại từ trong bình theo gió tản ra.

Ta ngửi ngửi, cảm thấy hương vị này giống với ở trước cửa sơn trang, ta lui về sau mấy bước, ngẩng đầu nhìn, đã thấy sư phụ ngồi ở trên nóc nhà, trong tay còn cầm một bầu rượu, mặt không có biểu cảm gì mà nhìn ta.
Tác Giả:Ngoại Hạng Anh
------------------------------------
Kèo Nhà Cái
Hình Ảnh
Tin HOT Nhà Cái