Danh Mục Hiện Tại: Danh Mục:Trang Chủ >Thể thao >Truyện Tiết Tử Hiên_kqbong da anh

Truyện Tiết Tử Hiên_kqbong da anh

2025-01-13 13:31:35 Nguồn:88CasinoOnlineTác Giả:Nhà cái uy tín View:666lượt xem
“Cảnh cáo,ệnTiếtTửHiêkqbong da anh cảnh cáo, mời túc chủ lập tức trở về chờ đợi nhiệm vụ, bằng không gạt bỏ!” Thanh âm máy móc âm lãnh vang lên trong đầu, thiếu niên ngồi trên xe kéo không hề xúc động, thẳng đến kịch liệt đau đớn thổi quét toàn thân, mới run rẩy mở miệng: “Hải Tử ca, anh dừng lại đi, em không vào thành.”

“Sao vậy? Để quên đồ? Anh mang chú mày trở về lấy, không sao hết.” Thanh niên lái xe kéo sang sảng mở miệng.

Nơi này là một mảnh cao nguyên đất vàng, thiếu nước, thiếu điện, thiếu lương thực, thiếu người, cái gì cũng thiếu, chính là không thiếu gió Tây Bắc rét lạnh thấu xương cùng với đầy trời bụi đất. Trên huyện bao giờ cũng nói giúp đỡ người nghèo, nhưng giúp mấy chục năm, cũng không thấy góc núi này giàu lên. Các lão nhân một đời bán mặt cho đất bán lưng cho trời, vất vả làm việc cũng không thu được bao nhiêu lương thực. Người trẻ tuổi chịu không nổi nghèo, có thể chạy đều chạy, để lại hài tử nhỏ tuổi cố thủ nông thôn.

Dần dà, thôn làng cùng đất đai nơi này trở nên hoang vắng, trừ phi có chuyện quan trọng, người trong thôn rất ít khi đi ra ngoài, người bên ngoài cũng cực ít tiến vào. Thiếu niên đợi vài tháng mới đợi đến Hải Tử ca đi vận chuyển táo, vốn tưởng rằng có thể chạy thoát, lại vẫn bị ngăn trở.

“Bỗng nhiên nhớ tới trong nhà còn đang phơi thóc, giờ cũng đã chiều rồi, cũng không biết phải bận rộn tới khi nào. Hải Tử ca còn phải chuyển hàng, cứ đi trước đi. Đừng vì em mà chậm trễ thời gian.” Thiếu niên ngữ khí bình tĩnh, nhưng bàn tay giấy trong tay áo lại hơi hơi phát run. Hệ thống nói gạt bỏ cũng không phải nói đùa, thân thể đau đớn sớm trôi qua, linh hồn xé rách lại còn tiếp tục, hắn không chút nghi ngờ, nếu chính mình kiên quyết muốn rời khỏi nơi này, giây tiếp theo liền sẽ hồn phi phách tán.

“Không ngờ chú mày cũng bộp chộp như vậy, quên trước quên sau. Thôi được rồi, anh đưa chú mày trở về.” Thanh niên quay đầu xe, “Đột đột đột” chạy về phía thôn làng, bánh xe quấy lên đất vàng đầy trời, bị gió Tây Bắc buốt thấu xương chậm rãi thổi tan.

Thiếu niên cắn chặt răng nhìn xuống cổ tay. Trừ hắn, ai cũng không nhìn thấy trên tay hắn còn mang một thứ gì đó giống đồng hồ. Nó gọi là “Hệ thống nhân vật phản diện”, trực tiếp khóa vào linh hồn thiếu niên, nếu thiếu niên không thể hoàn thành nhiệm vụ hệ thống tuyên bố, linh hồn sẽ bị gạt bỏ.

Thiếu niên nhìn chằm chằm mặt đồng hồ không ngừng lấp lóe ánh sáng đỏ, biểu tình ngưng trọng. Chỉ cần ánh sáng này không tắt, trừng phạt sẽ không ngừng lại, trốn tránh nhiệm vụ là trọng tội, dựa theo lệ thường, cảm giác đau đớn sẽ duy trì liên tục một hai giờ. Nhưng tình huống quái dị phát sinh, dòng chữ trên mặt đồng hồ bỗng nhiên vặn vẹo một chút, sau đó triệt để tắt ngóm, đau đớn từ thân thể cùng linh hồn cũng tựa như thủy triều, trong khoảnh khắc tán đi.

Thiếu niên hơi hơi sửng sốt, vờ như sửa sang lại cổ tay áo, kỳ thật không dấu vết khều mặt đồng hồ, muốn nhìn xem thử có phải nó bị chết máy hay không. Chết mới tốt, hắn đã chịu đủ cái gọi là “Hệ thống nhân vật phản diện”. Cũng không biết đụng vận xui gì, hắn vốn đang yên đang lành đi dạo trên tinh võng (mạng máy tính toàn vũ trụ), bỗng nhiên bị lôi vào một “Không gian Chủ Thần”, cường hành cùng hệ thống buộc định, đưa đến các thế giới khác nhau làm nhiệm vụ.

Nói là làm nhiệm vụ cũng không hẳn vậy, kết quả cuối cùng có thành công hay không, Chủ Thần cũng không để ý, chỉ cần hắn không có ý đồ trốn tránh, đều có thể được đến phần thưởng. Cho nên nói hắn cảm giác mình càng như là đang đi phát triển kịch tình, bởi vì hệ thống định vị cho hắn là “nhân vật phản diện”, kết cục của nhân vật phản diện chỉ có một, đó chính là bị nhân vật chính tiêu diệt, cũng bởi vậy, hắn làm rất nhiều rất nhiều nhiệm vụ, có lẽ mới đầu rất thuận lợi, nhưng cuối cùng luôn là thất bại trong gang tấc.

Thế giới trước đó, hắn chết thật sự nghẹn khuất, đi hết kịch tình Chủ Thần thưởng cho hắn 5 điểm, điểm càng nhiều, lực lượng linh hồn lại càng thêm mạnh mẽ, tích cóp đến mười vạn điểm là có thể rời không gian Chủ Thần trở lại thế giới hiện thực. Đổi lại là người khác, có lẽ sẽ tin tưởng vào điều này, nhưng thiếu niên bất đồng, hắn rất thông minh, phi thường thông minh, hắn chỉ trải qua vài lần nhiệm vụ liền phát hiện, mấy cái gọi là điểm số này cũng không phải Chủ Thần thưởng cho mình, mà là lực lượng bản thân chậm rãi tích lũy trong mỗi một lần luân hồi.

Nói cách khác, Chủ Thần quăng hắn vào những không gian khác nhau, khiến hắn trải qua các loại đau khổ, tăng cường lực lượng linh hồn. Này làm cho hắn nhớ tới cổ trùng, heo, súc vật, tóm lại bất luận là cái gì, đều là giống loài nuôi béo đợi làm thịt. Hắn tin tưởng đến khi mình tích lũy đến mười vạn điểm, tương lai nhất định không tốt đẹp, cho nên hắn nhất định phải tự cứu.

Về phần cụ thể nên làm cái gì, trước mắt vẫn còn đang tìm kiếm, hệ thống trên cổ tay là một cái gông xiềng, đồng thời cũng là mấu chốt đột phá Chủ Thần ràng buộc. Mỗi khi hoàn thành một nhiệm vụ, hệ thống đều sẽ mang hắn về không gian Chủ Thần, hơn nữa tiến hành kết nối với Chủ Thần, lấy tư liệu nhiệm vụ kế tiếp. Thiếu niên thừa dịp hệ thống đưa tinh thần vào Chủ Thần, cũng đưa một sợi tinh thần của mình dung hợp vào.

Hiện tại, tuy rằng linh hồn hắn hoàn toàn bị hệ thống khống chế, nhưng dựa vào một tia tinh thần lực kia, hắn cũng có thể cảm giác đến trạng huống bên trong hệ thống. Chờ hắn thăm dò được phương thức hoạt động của nó, hack nó chỉ là vấn đề sớm muộn mà thôi.

Ấn vài cái nút đều không dùng được, có thể thấy được hệ thống thật sự chết máy, đây là tình huống cực kỳ hiếm thấy. Phải biết mỗi một hệ thống vận chuyển đều trực tiếp được Chủ Thần khống chế, hệ thống chết cũng có nghĩa Chủ Thần bên kia xảy ra vấn đề. Rốt cuộc là vị đại thần phương nào, thế nhưng có thể phá hư đầu não hệ thống Chủ Thần? Quả nhiên là nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên!

Trong khi thiếu niên âm thầm ngưỡng mộ vị đại thần không biết tên kia, cũng không biết người tiêu diệt Chủ Thần lại chính là mình trong tương lai. Mà vận mệnh của hắn, từ giờ khắc này cũng phát sinh thay đổi.

Còn không kịp hoan hỉ nhảy nhót, mặt đồng hồ “Chi lạp chi lạp” vang hai tiếng, lại khởi động lần nữa. Đôi mắt sáng ngời của thiếu niên nhanh chóng ảm đạm, hung hăng vung cổ tay. May mà trừng phạt trước đó đã hủy bỏ, giúp hắn tránh tra tấn dài đến mấy tiếng.

Xe kéo “Đột đột đột” chạy đến đầu thôn, lại đi tiếp là con đường nhỏ hẹp chỉ đủ cho một người qua, thanh niên dừng xe lại, vỗ vỗ thiếu niên mặt xám mày tro, cười nói:“Được rồi, mau về nhà đi.”

“Ai, em về đây, anh đi đường chạy chậm một chút.” Thiếu niên nhảy xuống xe, miệng toe toét, lộ ra một hàm răng trắng tuyết.

Nam nhân gật đầu đáp ứng, lưu loát quay đầu lái xe đi, bánh xe cuộn lên rất nhiều cát vàng, bị gió cuốn táp lên khuôn mặt thiếu niên bẩn hề hề, khiến hắn liên tục đánh mấy cái hắt xì.

“Phi, hôm nay ăn nhiều cát như vậy, no rồi, trở về không cần ăn cơm.” Thiếu niên phun ra cát bụi đầy miệng, bước thấp bước cao chậm rãi đi về nhà.

Nói là nhà cũng không hẳn, bất quá một cái lò gạch thêm một cái bếp mà thôi, chỉ có một mình thiếu niên ở. Thiếu niên vốn tên Chu Doãn Thịnh, khối thân thể này gọi Hoàng Di, là nhi đồng trong thôn. Lúc thân thể này sáu tuổi, Chu Doãn Thịnh bị hệ thống truyền tống đến thế giới này, lấy thân phận Hoàng Di sống mười năm. Trong mười năm qua phát sinh rất nhiều chuyện, đầu tiên là cha mẹ nguyên thân bị tai nạn xe cộ chết, sau đó ông bà nội chịu không nổi đả kích cũng đi. Hai năm trước, ông bà ngoại phụ trách nuôi nấng nguyên thân trước sau qua đời, để lại lò gạch này cho cháu ngoại cư trụ.

Nguyên thân còn có hai ông cậu một bà cô, tranh nhau cướp quyền nuôi nấng hắn, nhưng Chu Doãn Thịnh đều không đồng ý. Sớm không nuôi muộn không nuôi, sau khi người đụng chết cha mẹ nguyên thân đưa tới bảy mươi ngàn thì người người đều muốn nuôi, vì cái gì không cần nói cũng hiểu. Chu Doãn Thịnh không phải bánh bao mềm chờ cẩu đến ngoặm, cất sổ tiết kiệm vào túi liền chuẩn bị rời Tiểu Liễu thôn, nhưng đến cùng vẫn bị hệ thống ngăn cản trở về.

Đẩy ra cửa gỗ lắc lư, ngồi trên hố đất lạnh băng, hắn buông mi trầm tư: Hệ thống không cho mình rời Tiểu Liễu thôn, xem ra nơi này có kịch tình muốn đi, nhưng rốt cuộc là cái gì đâu? Chẳng lẽ đứa con vận mệnh của thế giới này ở ngay Tiểu Liễu thôn, chờ mình đi chèn ép hãm hại?

Chu Doãn Thịnh lau mặt, cảm giác phỏng đoán này rất vớ vẩn. Tiểu Liễu thôn có kết cấu nhân khẩu rất đơn giản, trừ người già chính là trẻ em, thanh niên trai tráng tất cả đều đi vùng khác làm công. Không phải hắn tự cho mình rất cao, trong số những hài tử trong thôn, hắn là ưu tú nhất, những người còn lại không có năng lực lao ra Tiểu Liễu thôn, xông về phía thế giới, cuối cùng đứng trên đỉnh cao.

Lại nói rộng ra, Chu Doãn Thịnh cũng không cho rằng hắn kém hơn mấy cái gọi là “đứa con vận mệnh” kia mảy may. Nếu không phải hệ thống nhân vật phản diện bao giờ cũng tuyên bố mấy nhiệm vụ não tàn trí chướng bắt hắn làm, đổi cách khiến nhân vật chính kiếm thành tựu, hắn làm sao sẽ lăn lộn thảm như vậy. Phải biết hắn tại thế giới hiện thực cũng là nhân vật hô phong hoán vũ, trong thế giới ảo càng là ngồi trên ngai vàng.

Từng huy hoàng không thể tưởng, nghĩ đến liền hận đến mức ngứa răng, Chu Doãn Thịnh xoa xoa quai hàm, nhảy xuống kháng đi phòng bếp tìm đồ ăn. Trong nồi cái gì cũng không có, trong cái tủ nát đến sắp rụng rời ngược lại còn có nửa bao bột mì cùng một túi cải thảo, có thể làm một chén mì canh suông uống.

Chu Doãn Thịnh rửa sạch hai tay, đổ bột mì vào thau trộn với nước, xong đặt ở một bên,“Tháp tháp tháp” cắt cải thảo. Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân hỗn độn, như là có rất nhiều người đang đến gần.

“Di Tử, người trong thành phố đến tìm mày, mạu ra đây!” Một âm thanh sắc nhọn vang lên, ngay sau đó, cửa phòng bếp bị đẩy ra, một đám người hộc hộc xông tới, kéo Chu Doãn Thịnh đang cắt rau đến nhà chính.

“Ai tới? Cháu không có thân thích nào trên thành phố……” Lời còn lại bị kẹt trong cổ họng, dù có thế nào cũng phun không ra. Chu Doãn Thịnh phải thật tình thừa nhận, mình bị dọa. Trong cái lò gạch rách nát không chịu nổi, tràn đầy tro bụi của mình, thế nhưng đứng một nam tử cao ngất mặc tây trang màu xám bạc.

Nam tử rất trẻ tuổi, ước chừng 25-26, cao chừng một 188cm, chỉ cần hơi nhón chân là có thể đụng đến nóc nhà. Nghe được động tĩnh, y nghiêng người nhìn qua, một đôi mắt phượng hẹp dài tràn đầy u buồn cùng lạnh lùng, ngũ quan tuấn mỹ đến cực điểm tựa như một chùm sáng len vào trong mắt Chu Doãn Thịnh, khiến hắn bỗng nhiên minh bạch cái gì gọi cả phòng sáng ngời, cái gì gọi là đẹp như quan ngọc.

Hắn sững sờ đương trường, không tự chủ được giấu hai tay dính đầy bột mì ra sau lưng. Hắn thích nam nhân, mà người trước mắt này, vừa vặn là loại hình hắn thích nhất, cao quý ưu nhã, khí chất độc đáo, giống như ánh trăng nhu hòa, lại giống gió nhẹ phất qua, nhưng hai mắt hờ hững lại ám tàng băng tuyết lãnh ngạo.

Lúc nãy ngồi xe kéo hứng gió lạnh, thế cho nên mũi cứ nghẹt nghẹt, lúc này lại chảy xuống một chuỗi nước mũi, Chu Doãn Thịnh một mặt ở trong lòng like cho mỹ nam tử, một mặt thói quen đưa tay lau mũi, thấy ánh mắt đối phương từ đạm mạc biến thành chán ghét, trái tim hơi hơi co rụt lại. Vô luận người nọ là tới làm gì, cũng không có hảo cảm với hắn, xem ra hẳn là nhân vật trong kịch tình.

Thân là một nhân vật phản diện, cùng đại đa số nhân vật trong kịch tình đều là quan hệ đối địch, điểm nhận tri ấy Chu Doãn Thịnh vẫn phải có. Hắn lập tức điều chỉnh tốt tâm tính, nhếch môi, hàm hậu cười với nam nhân.

Nam nhân dời tầm mắt, thản nhiên mở miệng: “Dẫn hắn đi.”

“Vâng, Tiết tiên sinh.” Người đàn ông trung niên đi theo y gật đầu đồng ý, cười ha hả tiến lên giải thích tình huống.

Chu Doãn Thịnh thế mới biết, bộ thân thể này của mình còn có một muội muội song sinh, bởi thân thể suy yếu nuôi không nổi, bị cha mẹ đưa cho một gia đình có điều kiện chiếu cố. Đôi vợ chồng nọ chính là cha mẹ của tuấn mỹ nam tử này. Hiện tại muội muội trưởng thành, trong lúc vô ý phát hiện thân thế chính mình, liền khóc cầu cha mẹ nuôi đón ca ca sinh đôi về làm bạn. Hai vợ chồng không đành lòng cự tuyệt, liền bảo con trai lớn đến tìm người, vì thế tuấn mỹ nam tử mới xuất hiện trong cái lò gạch rách nát của Chu Doãn Thịnh.

Chu Doãn Thịnh bày ra biểu tình khiếp sợ, kỳ thật ở trong lòng suy đoán tuấn mỹ nam tử bỗng nhiên xuất hiện cùng muội muội mà y nói rốt cuộc là thân phận gì. Có 70% là đứa con số phận, còn có 30% là nam phụ nữ phụ quan trọng, pháo hôi là 0%, bởi vì diện mạo nam nhân rất hoàn mỹ, vừa nhìn là biết không giống pháo hôi.

Đúng vào lúc này, hệ thống phát ra một tiếng “Đinh” giòn vang, nhiệm vụ đến: “Mời túc chủ theo hai người rời đi Tiểu Liễu thôn.”

Rốt cuộc phó bản mới xuất hiện, Chu Doãn Thịnh cả người thoải mái. Hắn ra vẻ kinh hỉ hỏi rất nhiều vấn đề, như là muội muội khỏe không? Đang ở nơi nào? Đi bao lâu, vân vân….

Tuấn mỹ nam tử có chút cao ngạo, vẫn trầm mặc không nói, còn có chút khiết phích, thủy chung mang một đôi bao tay trắng tinh, không chịu đụng đến bất cứ thứ gì trong phòng. Thấy trợ lý còn đang kiên nhẫn trả lời câu hỏi của thiếu niên, y trầm giọng nói: “Đi trước đi, có lời gì trên đường lại nói.”

“Vâng, Tiết tiên sinh.” Trợ lý vội vàng đáp ứng, cũng không trưng cầu ý kiến thiếu niên, há mồm liền bảo hắn cầm theo giấy chứng nhận cùng hành lý. Trong mắt bọn họ, Tiểu Liễu thôn nghèo nàn không chịu nổi, có thể rời khỏi nơi này đến thành phố lớn sống, ai có thể ngăn cản được dụ hoặc bậc này?

Chu Doãn Thịnh thật đúng là ngăn cản không được, hắn quen với sinh hoạt sung túc, ở lại Tiểu Liễu thôn khốn thủ mười năm đã đến cực hạn. Hơn nữa nguyên thân cha mẹ chết đến oan uổng, người gây tai nạn dùng mấy đồng tiền đưa cho ông bà nội của nguyên thân, ký hiệp nghĩ giải quyết riêng, lại không thể mua được hắn. Cha mẹ nguyên thân ở bên ngoài vất vả công tác nhiều năm như vậy, kiếm được tiền bản thân không giữ lại bao nhiêu, phần lớn đều gửi về cho Chu Doãn Thịnh đi học, hắn không thể nhận ân mà không báo.

Tuấn mỹ nam tử đến từ đế đô, mà cha mẹ nguyên thân cũng là làm công tại đế đô rồi bị đụng chết, lần này đi vừa lúc có thể điều tra rõ chân tướng. Trong lòng hạ quyết tâm, Chu Doãn Thịnh cũng không chậm trễ, lập tức thu thập mấy bộ quần áo cùng giấy chứng nhận, theo hai người rời đi.

Thẳng đến đầu thôn, một chiếc màu đen SUV đậu ven đường, bị một đám lão nhân tiểu hài tử vây quanh xem hiếm lạ, trong miệng phát ra tiếng tặc lưỡi tán thưởng. Dù cho chưa thấy qua việc đời, bọn họ cũng có thể từ thân xe cự đại cùng kim loại sáng bóng phán đoán ra nó giá trị xa xỉ.

Yêu, Range Rover cao cấp bản giới hạn số lượng, giá khởi điểm ba trăm vạn, mỹ nam tử gia cảnh không sai nha. Chu Doãn Thịnh cũng không phải quê mùa chưa thấy qua việc đời, liếc nhìn liền nhìn ra nhãn hiệu ô tô, đã có đại khái lý giải về gia đình mình sắp đến. Không nói hào môn cự tộc, hẳn cũng là rất có tiền, khó trách như vậy chú ý.

Hắn làm bộ như những hài tử khác vậy, lại hưng phấn lại hiếu kỳ vây quanh xe, chọc trợ lý tiên sinh ha ha thẳng cười. Tuấn mỹ nam tử tuy rằng làm người lạnh lùng, tính cách cao ngạo, nhưng hàm dưỡng nên có một chút cũng không thiếu, chờ hắn xem đủ mới kéo cửa xe ra, thản nhiên mở miệng: “Đi thôi.”

“Ai.” Chu Doãn Thịnh đáp ứng một tiếng, gian nan trèo lên xe. Bởi suy dinh dưỡng, khối thân thể này phát dục phi thường chậm chạp, đều đã mười sáu tuổi mới 1m6 mấy, dáng người cũng cực gầy, phảng phất gió thổi qua liền gục, trên mặt càng có hai gò má đỏ cao nguyên, bộ dáng rất xấu.

Trợ lý tiên sinh thấy hắn hì hục bò nửa ngày mới lấy tư thế nửa lăn nửa bò ngồi phịch ở hàng ghế sau, nơi này sờ sờ chỗ đó xem xem, đầy mặt ngạc nhiên, nhịn không được lại cười ra, trong mắt không tự giác toát ra vài phần khinh thường.

Tác Giả:Cúp C2
------------------------------------
Kèo Nhà Cái
Hình Ảnh
Tin HOT Nhà Cái