Thành phố S,ệnThượngVịCâuDẫ
bxh y 2 ánh đèn rực rỡ vừa lên.
Tô Mông đứng ở trước cửa sổ, cúi đầu ngắm toàn bộ cảnh đêm từ tầng 26, cả tòa cao ốc khoác lên mình sắc đèn điện muôn màu, lộng lẫy và sặc sỡ.
Đã bận rộn hơn một năm, rốt cuộc lúc này đây công ty cũng thành công bước chân vào thị trường, trái tim căng thẳng của Tô Mông cuối cùng cũng có thể thả lỏng.
Lật xem tư liệu trong 5 năm của Tô Mặc Huy, thoạt nhìn quả thật là một gia đình hạnh phúc mỹ mãn! Đàn ông thì ôn nhuận nho nhã, người phụ nữ thì dịu dàng hiền thục, con trai lại cao lớn đẹp trai. Cũng không biết là gia đình này có vững chắc như vậy không đây, Tô Mông ác ý nghĩ.
Ngày hôm sau, Tô Mông mang theo đội phiên dịch tinh anh của công ty đến thành phố A, vào ở trong khách sạn hoàng gia.
Sau khi sắp xếp phòng ổn thỏa cho mọi người xong, Tô Mông lại triệu tập mọi người mở cuộc họp: "Bảy ngày sau sẽ cử hành hội nghị giao lưu y học, trong khoảng thời gian này mọi người phải sắp xếp thời gian cho tốt, tôi biết mọi người đều là nghị viên có kinh nghiệm phong phú, nhưng vẫn hy vọng mọi người chuẩn bị thật tốt trong khoảng thời gian ít nhất là ba ngày, đây là hạng mục đầu tiên của công ty chúng ta sau khi ra thị trường, tôi không mong là sẽ xuất hiện tin tức trái chiều nào, mọi người có hiểu không?"
"Chúng tôi đều hiểu rõ, Tô tổng!"
"Hiểu!" Các nhân viên cũng sôi nổi đáp theo.
"Rất tốt, khoảng thời gian này vất vả cho mọi người rồi, chi phí lần công tác này đều do tôi chi trả, mọi người có thể ăn uống chơi bời thả ga, phạm vi hoạt động không giới hạn trong khách sạn đâu, nhưng bốn ngày sau tôi mong là mọi người sẽ tập hợp ở chỗ này nhé."
"Vạn tuế!"
"Tô tổng vạn tuế!"
"Tô tổng thật không hổ là bà chủ, người vừa đẹp lại còn tốt tính!"
Nghe thấy đãi ngộ du lịch tốt thế này, nhóm nhân viên đều sôi nổi bàn tính bay lên tận mây xanh.
"Tiểu Dương cũng không cần đi theo tôi đâu, có thể tự do hoạt động như mọi người."
"Yes! Bà chủ, love you! Bắn tim cho cô! Chúc cô vạn sự như ý, muốn gì được nấy!" Dương Tiếu Tiếu đùa giỡn nói.
Vạn sự như ý sao? Tô Mông thầm lặp lại những từ này, "Vậy đành mượn lời chúc tốt lành này của cô!"
"Tan họp, mọi người đều trở về đi!"
"Tô tổng, kính chào!"
"Kính chào!"
"Kính chào!" . Ngôn Tình Sủng
Ngâm mình tắm xong, Tô Mông mặc áo ngủ màu trắng, tóc dài tùy ý xõa tung, cô đi vào quầy rượu chọn một loại rượu đỏ cô thường hay uống, nghiêng ly rượu, ngụm được ngụm không uống, một bên lại cẩn thận cân nhắc làm thế nào để từng bước thay thế người vợ xinh đẹp hiền thục đây.
5 năm không gặp, anh có còn nhớ cô không? Nếu mà nói là quên, vậy cô sẽ rất đau lòng đó! Khóe miệng Tô Mông gợi lên một nụ cười tà mị.
Cô đi ra thang máy, xuyên qua ngã rẽ liếc mắt một cái cô đã thấy được anh trong biển người, bất cứ lúc nào, tóm lại cô đều sẽ là người đầu tiên nhận ra anh trong đám người. Khí chất nho nhã thanh bạch như thế luôn khiến anh nổi bật trong muôn người. Mà cô gái đứng bên cạnh anh lại tương đối chướng mắt.
Tô Mông chậm rãi bước qua, hệt như chưa bao giờ rời đi trong 5 năm này, cô chầm chậm đến gần, cạnh bên người anh.
Lấy đĩa đựng thức ăn, Tô Mông đi đến cạnh Tô Mặc Huy cúi đầu chọn món, cái kẹp cô vươn ra và kẹp của anh bất ngờ kẹp vào nhau.
Cùng gắp cải xanh, Tô Mông chậm rãi ngẩng đầu, đây là lần đầu tiên sau 5 năm cô nhìn anh gần như thế, nhưng dường như cũng không có trải qua 5 năm dài như vậy, năm tháng vẫn cứ luôn thiên vị anh, không lưu lại bất kì dấu vết gì.
"Thầy, thật là khéo, sao em lại có thể gặp thầy ở đây nhỉ?" Tô Mông cất giọng ngạc nhiên mừng rỡ nói.
Tô Mặc Huy nghe vậy cũng nhìn về phía giọng nói vang lên.
Đón nhận ánh mắt của Tô Mặc Huy, ánh mắt vốn lấp lánh của Tô Mông trong nháy mắt ảm đạm, "Thầy ơi, thầy không nhớ em ạ?"
Khi Tô Mặc Huy phản ứng lại, "Em là Tô Mông nhỉ?"
Ngay lập tức cô lại vui vẻ cười rộ lên, mi mắt cong cong, trêu đùa, "Làm khó thầy còn phải nhớ em rồi." Quay lại vấn đề ban đầu, "Gần đây thầy không đi dạy à? Hôm nay thứ hai đó!"
Tác Giả:Nhà cái uy tín