Khi Hạ Sơ Thất mở mắt ra lần nữa,ệnNhặtĐượcVươngPhiThamTiề
thứ hạng của câu lạc bộ bóng đá lamphun warrior cũng là lúc vừa bị người ta trói chặt hai tay hai chân lại như xác
chết mà lôi từ trong từ đường ra ngoài, ném xuống bãi đất đã trở nên lầy lội vì mưa to.
“Hạ Thảo, đồ tiện nhân, bà đây muốn lột da ngươi!” Ngụm bùn đất trong miệng còn chưa kịp nhổ ra, Hạ Sơ Thất liền thấy bên ngoài từ đường cũ nát có một đống thôn dân ăn mặc vải thô búi tóc kiểu cổ xưa, đứng chật ních xem trò vui của nàng. Một phụ nữ trẻ tuổi mang thai tầm bảy tám tháng, quần áo rực rỡ, đầu cài đầy trầm trong đám đó đang mắng chửi vô cùng thô tục bằng cái giọng the thé. “Bà đây nhổ vào, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga! Còn dám không biết xấu hổ câu dẫn Lan tú tài nhà ta, ngươi trèo nối sao? Dìm lồng heo trôi sông cũng lời cho ngươi quá rồi! Loại kĩ nữ như ngươi có bán vào kĩ viện cũng đáng đời...”
Đây là cái quái quỷ gì vậy?
Hạ Sơ Thất khiếp sợ một lúc lâu vẫn chưa hoàn hồn được.
Nàng đang yên đang ổn làm một bác sỹ quân y quân hàm Trung úy trong bộ đội đặc công. Chỉ là, sau 99 + 1 lần xem mắt không thành công, nàng đến tìm cô bạn Chiêm Sắc để xem bát tự về nhân duyên. Nàng cũng chỉ lấy mất cái gương nhỏ cũ rích để “chiêu Hoa đào” ở nhà cô ấy thôi, cũng không phải là chuyện thất đức gì, sao lại bỗng dưng tới đây thế này? “Hoa đào chuyển thể, mệnh phượng khó tiếp”: đây là tám chữ mà Chiêm Sắc đã phán cho nàng. (*) Hoa đào chuyển tiếp, mệnh phượng khó có thể tiếp tục.
Mệnh phượng? Mệnh phượng cái chó má ấy!
Chẳng có anh đẹp trai nào, cũng chẳng có con Rồng cháu Tiên anh tuấn nào, uổng phí cả một bụng kỹ xảo cung đấu, trạch đấu của nàng. Nàng phải xuyên tới vùng nông thôn không biết tên ở một triều đại nào đó, chẳng lẽ ông trời muốn cho nàng chơi trò... thôn đấu?
Thôi vậy, gái giỏi không so đo thiệt hơn trước mắt!
Nàng điều chỉnh tâm trạng một chút rồi cố gắng nặn ra nụ cười gượng gạo, hàm răng va vào nhau lách cách trong gió rét.
“Ta nói này, các... các vị bình tĩnh chút, nghe ta nói...”
“Nói cái chó má ấy! Nói thêm câu nữa, bà đây xẻo cái mồm lăng loàn của ngươi! Các ngươi, đánh chết nó cho ta!”
Phạm Thị sao chịu để yên được? Ở ta ỷ vào việc cha mình là Huyện thái gia của huyện Thanh Cương. Tuy ả ta chỉ là con gái của tiểu thiếp nhưng trước giờ vẫn kiêu căng ngang ngược, hoành hành trong thôn, dù chuyện này có không hợp pháp thì sao chứ? Trong tiếng mắng chửi ầm ĩ của ả ta, mấy người đàn bà nom rất dữ tợn liền túm lấy tóc Hạ Sơ Thất, giẫm đạp nàng thật mạnh.
“Hu hu, đừng đánh Thảo Nhi nhà ta!!!”
Đúng lúc này, một người đàn ông to con chen vào, lau nước mắt ngăn mấy người đàn bà đang đánh chửi lại, quỳ phịch xuống đất, che chắn cho nàng, không ngừng dập đầu, “Tộc công tha mạng! Thảo Nhi nhà ta là người tốt! Oan cho nàng quá! Nàng là người tốt mà!” Phạm Thị to miệng mà mắng: “Lan Đần, làm con rùa bị cắm sừng mà không thấy thẹn à? Nhìn con kĩ nữ mà ngươi nhặt về đi, ta khinh!” Lan Đần vẫn không ngừng dập đầu: “Xin các người mà! Dìm ta xuống sông này... hu hu... Tẩu tử Phạm gia, tha cho Thảo Nhi nhà ta đi!”
Phạm Thị liền đạp hắn một cái, “Đúng là đồ ngu xuẩn, còn không chịu cút ra!” Nhìn tên đần đang liên tục dập đầu xuống đất lại nghe tiếng mắng chửi nặng nề xung quanh, Hạ Sơ Thất không khỏi thấy tức giận.
Tiếc là dù kiếp trước nàng có giỏi giang hơn nữa thì bây giờ cũng bất hạnh xuyên vào một thân xác đang yếu ớt vô cùng. Hai đầu một không chột cũng què, làm sao thoát hiểm đây?
Sau khi bị mấy người đàn bà đạp đánh mạnh bạo một lúc, nàng bị họ nhét vào một cái lồng heo bằng tre hôi thối.
“Một!”
“Hai!”
“Ba!”
“Bốn tên...”
Hạ Sơ Thất nheo mắt, gằn giọng đếm. Phạm Thị đá mạnh vào lồng heo: “Đồ kĩ nữ, ngươi làm gì đấy hả?”
Hạ Sơ Thất nhìn lên ả đàn bà đang ghen tức kia, cắn chặt hàm răng đang run lập cập, cười một cách quái đản.
“Từ trước tới giờ, ông đây có thù tất báo. Từng người các ngươi, dù có thành... thành quỷ...” Một tiếng bộp vang lên, một đống bùn đất ập thẳng vào lồng heo, hạ cánh trong miệng nàng... Nàng trợn tròn mắt!
Tác Giả:Ngoại Hạng Anh