"Tiết thanh minh mưa gió hắt hiu."
Khách qua đường như muốn tiêu hồn."
Mưa phùng phất phới,ệnHuyếtYKỳThư
keo nha cái 88 đường đất bùn lầy. Từ nơi sơn dã đến ngoài thành thịbao phủ một làn khói xám xịt mờ, bầu thiên địa trở nên hỗn độn. Thờigian tựa hồ ngừng trệ khiến người ta khó mà phân biệt được thời giờ.
Người đi xe, kẻ đi ngựa, người ngồi kiệu, kẻ đi chân, không ngớt chuyển động. Hết thảy là những người đi tảo mộ.
Trong thành Khai Phong đài điện nguy nga cũng biến thành bộ mặt thê lương bí ẩn.
Một bóng người cô đơn lạnh lẽo, thân hình thất thểu lẽo đẽo trên đường lớntrong thành đi về phía tây. Xe ngựa hất té bùn lầy khiến cho nửa ngườidưới gã biến thành người đất. Nước mưa tưới xuống khiến đầu tóc và áoquần gã dính lại thành một khối bó lấy chiéc thân gầy guộc khẳng kheo.Trông gã thật đáng thương lại đáng buồn cười. Gã đi, đi mãi …
Lúc này mưa đã tạnh, nhưng bầu trời vẫn u ám tưởng chừng như chụp lấy người gã.
Gã xuyên qua khu rừng liễu thì ttước mặt hiện ra một bãi hoang rộng bátngát đến hai, ba dặm. tuy khói mây mờ mịt, nhưng vẫn thấp thoáng nhìnthấy những bức tường xiêu vẹo, ngói vỡ chập chùng. Cứ bề ngoài đoán thìbãi hoang này là hậu thân của một toà trang viện nguy nga ngày trước.
Giữa bãi hoang nổi nên một nấm đất cao chừng hơn trượng. Trước tầm đất dựngmột tấm bia đá, trên khắc bốn chữ lớn : Ngũ Bách Nhân Trùng ( mồ chônnăm trăm người ).
Trong cái mã lớn này đã mai táng năm trăm người chăng ?
Bóng người cô đơn đi tới trước ngôi mã lớn thì dừng lại. gã đứng ngay ngườilên móc trong bọc lấy hương nến và giấy tiền đặt xuống mặt đất trước tấm bia rồi đứng trơ ra như phỗng.
Bóng người này là một gã thiếu niên chừng mười sáu, mười bảy tuổi. Gã áo quần lam lũ, mặt đầy cáu ghét ra dáng một đứa ăn xin.
Một gã ăn xin mà đến tảo mộ NGŨ BÁCH NHÂN TRÙNG, há chẳng phải là một truyện ly kỳ ?
Gã hành khất đứng ngây người ra trong khoảng thời gian uống cạn tuần tràmới cúi xuống bật lửa châm hương thắp nến, đốt giấy tiền. Ngoài hương và giấy tiền không có một tế phẩm nào khác, Gã quỳ xuống miệng lâm râmkhấn khứa những gì không nghe rõ mà chỉ thấy nước mắt tuôn ra như mưa.
Một cơn gió lướt qua thổi tắt cây nến nhỏ và làm cho tàng giấy bay tung lên bốn phía.
Tiểu hoá Tử ngẩng đầu nên cất giọng thê thảm ngâm ca :
Tàn giấy bay thành đàn bướm trắng
Máu sa chẳng khác chiếc quyên hồng…
Giữa lúc ấy hai bóng ngưòi len lén xuất hiện phía sau Tiểu hoá Tử đứng cách chừng ba trượng. Đó là hai kiếm sĩ võ phục áo đen.
Tiểu hoá tử có lẽ công lực chẳng lấy gì làm cao thâm, có khi chưa từng tậpqua võ nghệ, nên hai người đến sau lưng mà gã vẫn không hay.
Hai kiếm sĩ áo đen ngước mắt trông rồi tiến lại gần một trượng nữa. Tiểu hoá Tử vẫn chưa phát giác.
Hai kiếm sĩ nhẹ nhàng rút trường kiếm ở sau lưng ra như để phòng bị. Vẻ mặt khần trương, hai người đưa mắt nhìn nhau. Kiếm sĩ lớn tuổi hơn gật đầumột cái. Kiếm sĩ nhỏ tuổi đằng hằng rồi lên tiếng :
- Anh bạn kia ! Quay lại nói chuyện đã !
Tiểu hoá Tử quay phắt lại.
Hai kiếm sĩ áo đen bất giác lùi lại ba bốn thước.
Tiểu hoá Tử mặt mũi cáu ghét tám tầng, có thể bóc ra từng lớp. Gã gầy lắm, gầy đến nỗi chỉ còn dúm ra bọc xương.
Tuyệt nhiên gã chẳng có chút bộ dạng nào đáng ghê mà chỉ có cặp mắt đen láyđầy phẫn nộ, tưởng chừng bao nhiêu mối hận trong thiên hạ đổ cả vào cặpmắt này. Uất hận ngưng tụ thành hình khiến người ta bất luận là ai ngóthấy cũng phải sợ run.
Kiếm sĩ lớn tuổi nuốt nước miếng rồi hỏi :
- Anh bạn cho hay tên họ được chăng?
Tiểu hoá Tử nhìn đối phương hồi lâu rồi đáp :
- Đã là kẻ lần từng nhà xin miếng cơm ăn thì còn có tên họ gì nữa ?
Thanh âm gã lạnh như băng khiến người ta buốt đến tận ruột.
Kiếm sĩ lại hỏi :
- Anh bạn đối với Võ lâm đệ nhất bảo có mối liên quan thế nào ?
- Trong võ lâm không còn Võ lâm đệ nhất bảo nữa rồi.
Kiếm sĩ biến sắc hỏi :
- Phải chăng anh bạn không muốn trả lời ?
Tiểu hoá Tử vẫn lạnh như băng đáp :
- Chả có gì mà phải trình bày.
- Trong mười năm nay anh bạn là người thứ nhất đến đây tảo mộ NGŨ BÁCH NHÂN TRÙNG.
- Thế thì làm sao?
- Xin anh bạn cho biết lai lịch.
- Chả có lai lịch gì mà nói hết.
- Anh không sợ phải hối hận ư ?
Tiểu hoá Tử trợn mắt nhìn hai người rồi cất bước ra đi. Nét mặt và thấi độcủa hoá tử sâu sắc khiến cho kẻ khác không biết đâu mà lường. Hai taykiếm thủ bị thái độ lạnh lùng của gã uy hiếp, bất giác tránh sang bênhai bước, tay nắm đốc kiếm chặt hơn.
- Ha ha ! …
Mộttràng cười rộ. Một lão già áo đen ở bên ngôi mộ lớn từ từ xuất hiện. Lão này mặt choắt. tai vểnh, mũi khoằn, miệng rộng, dưới cằm lún phún mộtchòm râu dê. Mắt bên phải nhỏ hơn mắt bên trái. Hình dáng cổ quái củalão khiến người nhìn phải chán ngấy và khó chịu khôn tả.
Tiểu hoá Tử bất giác dừng bước lại.
Hai tên hắc y kiếm sĩ lập tức đảo đốc kiếm cho mũi chúi xuống đất khòm lưng thi lễ đồng thanh nói :
- Xin tham kiến phó lãnh đội.
Hắc bào lão giả ngang tàng vẫy tay một cái. Cặp mắt chim ưng hau háu nhìn tiểu hoá tử.
Miệng khẽ đằng hắng một tiếng hắn quay lại hai kiếm sĩ nói :
- Các ngươi là hạng toi cơm còn làm Thần phong võ sĩ thế nào được ?
Hai tên kiếm sĩ cúi gầm mặt xuống không dám thở mạnh.
Hắc bào lão giả trỏ vào tiểu hóa tử hỏi lại thuộc hạ :
- Các ngươi không nhận ra là gã chẳng hiểu võ công chi hết ư ?
Hai tên kiếm sĩ không dám nói nửa lời.
Tiểu hoá tử mặt vẫn lạnh ngắt như tiền, không lộ vẻ gì cả, chỉ có cặp mắtvẫn căm hờn như cũ. Đối với gã, ngoài cừu hận ra tựa hồ không còn mốitình cảm nào khác tồn tại được.
Hắc bào lão giả thoáng lộ vẻ thần bí nhìn tiểu hoá tử xuy tay nói :
- Thôi ngươi đi đi !
Tiểu hoá tử ngó lão già mặc áo đen một cách thâm trầm nhưng không nói gì rồi cất bước đi ngay.
oOo
Bóng chiều dần dần mờ mịt, trên không phất phới hạt mưa bay. Trong toà Thiên Vương miếu cách thành khai phong không đầy hai dặm, bữa nay náo nhiệtphi thường. Những trẻ ăn xin lũ năm lũ ba từ các ngả kéo về lũ lượt.
Nếu không phải gặp ngày tiết Thanh minh mà khí trời như buổi hôm nay thì lũ ăn xin khó lòng kiếm được bữa no. Nhưng hôm nay chúng xin được những đồ tế tự đủ ăn hai ba ngày không phải ra khỏi cửa.
Trong toà ThiênVương miếu đổ nát tưng bừng như một ngày hội. Hiện trước thềm sau khóituôn nghi ngút. Bên những đống lửa đầy hũ sành nồi vỡ, hương vị của thức ăn trộn lẫn với mùi khét lẹt của bọn ăn xin, quần áo chúng ẩm ướt gặpkhói lửa trở nên khê nằng nặc. Tất cả biến thành một mùi vị khôn tả nhưchọc vào mũi người ta.
Tác Giả:World Cup