Trong cơn mơ màng,ệnYêuThươngTựaKhôngKhí
nhận định mc vs chelsea Trình Duyệt tựa hồ nghe được có người gọi anh. Dụi dụi mắt một chút rồi ngẩng đầu lên, liền thấy một nam sinh có thân hình cao lớn đứng trước mặt mình. Người nọ mặc một bộ quần áo màu đen, toàn thân tản ra một luồng khí lạnh lẽo, lẳng lặng đứng đó, hệt như một cương thi vừa mới từ trong hầm băng bước ra.
Hóa ra ác mộng còn chưa kết thúc sao?
Trước đây đều là mơ thấy bạch y nữ quỷ, tóc dài rối tung, lần này có cải cách mới hơn một chút, mơ thấy một hắc y tóc ngắn.
Trình Duyệt ngồi úp mặt trên bàn, nhắm mắt lại tiếp tục ngủ.
"Thật xin lỗi, làm phiền anh rồi."
Thanh âm trầm thấp bên tai, thậm chí còn cảm giác được hơi thở ấm áp của người nọ, vì khoảng cách quá gần mà Trình Duyệt chỉ cảm thấy màng tai của mình bị chấn động đến ong ong cả lên.
- Chà, con "quỷ" này còn nói được sao?
Ác mộng lần này không chỉ được cải cách mà còn có một bước tiến lớn nha.
Trình Duyệt còn đang mơ hồ, bên tai lại vang lên thanh âm của người nọ.
"Còn chưa tỉnh ngủ sao?"
Tiếp đó, bả vai bị vỗ mạnh hai cái, rung động cường liệt rốt cuộc cũng đem Trình Duyệt từ trong mộng triệt để đánh thức.
"Có chuyện gì?" Trình Duyệt ngẩng đầu lên, có chút không vui mà hỏi.
Nam sinh đứng thẳng người lại, nói: "Tôi gọi anh ba lần, mỗi lần anh chỉ ngẩng đầu lên nhìn tôi một cái, sau đó lại tiếp tục ngủ."
Thanh âm của người nọ rất bình thản, không cảm nhận được chút tâm tình nào trong đó, ngay cả trên mặt cũng chẳng hề có biểu hiện gì.
"Nếu như lần này anh đã thật sự tỉnh, thế này đi, có thể đưa tôi một phiếu báo danh để điền vào rồi ngủ tiếp, được không?"
Vừa nói, người nọ vừa chỉ chỉ vào mấy tờ phiếu báo danh ở dưới tay Trình Duyệt, bị anh dùng làm gối đầu.
Trình Duyệt lúc này mới hiểu được chuyện gì xảy ra.
Thì ra người nọ là tân sinh mới tới, chính mình làm người phụ trách tiếp đón lại cứ ngủ mãi thôi, người ta gọi ba lần rồi cũng không chịu thức, rốt cuộc nhịn không được mới dùng tới vũ lực, đánh vào vai mình.
Cơn giận vì bị người khác đánh thức trong nháy mắt liền tiêu tan hết, Trình Duyệt có chút xấu hổ mà dời cánh tay, sau đó cười cười nói: "Đương nhiên có thể, cậu điền vào đi."
Trình Duyệt ngồi thẳng người dậy, đưa phiếu báo danh cho người nọ, rồi mở ngăn kéo tìm một cây bút, vừa định chìa ra thì đã thấy đối phương đã dùng bút máy của riêng mình để viết mất rồi, vì vậy lại xấu hổ rút tay về.
Hắn viết chữ rất nhanh, ngòi bút thanh thoát lướt trên mặt giấy, để lại những nét chữ ngay ngắn tinh tế.
Nam sinh cúi đầu chăm chú điền vào phiếu báo danh, vì cúi người mà ánh đèn đường mờ nhạt vừa lúc rọi trên người hắn, tỏa ra một vầng sáng nhàn nhạt. Mái tóc đen bóng rũ xuống, theo động tác viết chữ của hắn mà nhẹ nhàng rung động, giọt nước mưa trên tóc chảy dọc theo cổ, trượt vào trong áo, áo sơ mi màu đen đều bị thấm ướt cả, dính sát trên người, ôm lấy vóc người kiện mỹ của hắn.- Hình ảnh này, ngược lại còn có vài phần gợi cảm.
Trình Duyệt trong lòng âm thầm tán thán một chút, cuối cùng cũng từ trong cơn xấu hổ sau khi vừa tỉnh ngủ mà bình tĩnh lại, vì vậy liền dùng thân phận đàn anh của mình mà quan tâm hỏi thăm: "Bên ngoài trời mưa mà, sao cậu không bung dù?"
"Không mang."
Trình Duyệt tiếp tục cười nói: "Tối hôm qua lên kế hoạch này nọ trễ quá nên ngủ không ngon, vừa lúc không cẩn thận mà ngủ quên mất, để cậu chờ lâu như thế, thật ngại quá."
"Không sao."
Trình Duyệt dừng một chút, lại hỏi: "Đã mười một giờ rồi, sao trễ như vậy mới tới báo danh?"
"Vừa xuống máy bay."
Trình Duyệt mấp máy miệng, rốt cuộc cũng đem câu "Từ đâu bay tới" nuốt trở lại vào bụng.
So với những học sinh mới mang vẻ mặt hưng phấn tràn đầy hiếu kỳ, lúc nào cũng hỏi này hỏi nọ, vị đồng học này lại có vẻ quá mức lạnh lùng, thái độ đối với đàn anh cũng lãnh đạm, khiến người ta không biết phải đối xử như thế nào với hắn.
Suy nghĩ một chút, anh nghĩ chính mình cũng phải làm tròn bổn phận của một đàn anh tiếp đón học sinh.
Vì vậy nở nụ cười nói: "Ký túc xá 707 của cậu ở khu số một, cách nơi này rất xa. Qua mười giờ ký túc xá sẽ đóng cửa, nếu không tìm được đường thì sẽ không kịp mất." Trình Duyệt do dự một chút, nhìn phiếu báo danh đã được điền đầy đủ, liền cười nói: "Cậu là người cuối cùng tới báo danh đó." Nói xong liền sắp xếp lại công việc của mình, "Tôi xong việc rồi cũng phải quay về ký túc xá, không bằng để tôi đưa cậu đi vậy."
"Cảm ơn."
"Đừng khách khí."
Trình Duyệt thu thập tư liệu xong, xoay người đi về khu ký túc xá.
"Đúng rồi, tôi là Trình Duyệt. Trình trong lộ trình, Duyệt trong duyệt nhĩ (vui tai)."
"Ừm."
"Cậu không định giới thiệu chút sao?"
"Vừa nãy tôi đã điền vào phiếu báo danh rồi đấy thôi, anh cũng đã nhìn qua sơ yếu lý lịch của tôi rồi, vì thế tôi nghĩ, không cần phải nói lại."
Từ khi gặp mặt tới nay, đây là câu nói dài nhất mà hắn ta nói.
Tuy rằng nội dung của những lời này đều chẳng hề phù hợp với thực tế chút nào.
Bởi vì Trình Duyệt bị cận thị nhẹ, vả lại anh cũng không thích rình mò việc riêng tư của người khác, căn bản không thấy rõ hắn điền cái gì vào phiếu báo danh cả, chỉ nhận ra một chữ "Diệp" đơn giản, là họ của hắn mà thôi.
Bất quá, Trình Duyệt cũng không định phản bác kết luận của hắn làm gì, chỉ mỉm cười, "Lực quan sát của cậu thật không tồi."
"Thường thôi." Ai đó đáp.
Trình Duyệt ho nhẹ một tiếng, không nói nữa.
Tác Giả:Nhận Định Bóng Đá