Danh Mục Hiện Tại: Danh Mục:Trang Chủ >Nhận Định Bóng Đá >Truyện Sủng Thượng Quân Hạ_ti le ma cao

Truyện Sủng Thượng Quân Hạ_ti le ma cao

2025-01-15 06:32:28 Nguồn:88CasinoOnlineTác Giả:La liga View:343lượt xem
Thượng Vũ năm thứ bảy,ệnSủngThượngQuânHạti le ma cao trên triều đình.

Hôm qua bị lăn qua lăn lại có chút quá mức nhưng tinh thần của thượng Vũ Đế vẫn giữ vững, bễ nghễ liếc nhìn đám đại thần phía dưới, đợi bọn họ nói xong, trên mặt mỉm cười ôn hòa, không ảnh hưởng đến tôn nghiêm hoàng uy chút nào, khiến cho đám đại thần không dám tùy ý nói bừa.

Cho dù như vậy, sẽ luôn có một vài hạ thần không nhìn sắc mặt Hoàng thượng mà phá hỏng buổi tảo triều hài hòa, không đặt thánh thượng vào mắt.

“Bệ hạ, thần có việc thỉnh tấu.”

“Triệu ái khanh thỉnh nói.” Thượng Vũ Đế giơ tay lên, ra ý mời nói.

Triệu đại thần liều chết nhìn chằm chằm mặt đất, trên đầu toát mồ hôi lạnh: “Bệ hạ thượng vị đã được bảy năm, nhưng hậu cung lại một mảnh lạnh lẽo. Dù cho trước đây hàng năm đều tuyển tú nữ, nhưng từ khi… Công tử Cố Ngạn vào cung đến nay, cũng bị bệ hạ bãi bỏ, thần sợ hãi…”

Thượng Vũ Đế còn cho rằng Triệu ái khanh hắn sẽ nói rất dài, tối thiểu cũng phải nói đến khi mặt trời lên thiên đỉnh mới thôi, không ngờ hắn lại đem câu chuyện ném lại cho mình, chờ Hoàng thượng tới đón. Xem ra cái đề tài này đã nói qua mấy trăm lần, đám ái khanh bọn họ cũng đều mệt mỏi.

Thượng Vũ Đế thật sự không muốn giống như một tên ngốc lặp lại vấn đề này lần nữa, nhưng trên mặt vẫn theo phản xạ thu lại dáng vẻ tươi cười, long uy mãnh liệt phát ra cảm giác áp bách.

Thượng Vũ Đế hừ lạnh một tiếng: “Triệu ái khanh đây là mong trẫm mau chết.”

Triệu đại thần tuổi đã ngoài năm mươi, còn chưa từng thấy qua thanh sắc lệ khí như thế của thượng Vũ Đế, lập tức cực kỳ hoảng sợ, nhanh chóng quỳ xuống, cao giọng nói: “Thần không dám, thần sợ hãi.”

Thượng Vũ Đế thật sự cảm thấy chán ghét, hôm nay xác thực mệt mỏi, không có tâm tư cùng bọn họ chơi đùa: “Hừ, ngươi có cái gì không dám sao? Còn ái khanh nào muốn nói như vậy? Trẫm ngược lại muốn nhìn xem có bao nhiêu người chờ trẫm băng hà.”

Một đám quan chức không muốn ngu xuẩn cùng một chỗ với Triệu đại thần bất đắc dĩ đồng loạt mà quỳ xuống, trăm miệng một lời: “Bệ hạ bớt giận! Vi thần không dám!”

Thượng Vũ Đế thừa dịp không ai dám ngẩng đầu, vội vàng ngáp một cái, xem chừng đã đủ rồi, những người này cũng không còn ý muốn ồn ào nữa. Thu lại vẻ mặt nghiêm nghị, khôi phục dáng vẻ tươi cười như trước, thượng Vũ Đế bớt giận: “Đều bình thân đi.”

“Đã không còn chuyện, vậy thì bãi triều.” Thượng Vũ Đế nhanh chóng ngáp cái thứ hai, vội vàng dứt bỏ đám đại thần phiền lòng này, đứng dậy rời khỏi.

Bước nhanh ra đại điện, sắc mặt thượng Vũ Đế liền sụp xuống.

“Tiểu Đa tử.”

“Có nô tài.” Tiểu thái giám bên cạnh nghe thấy cúi đầu tiến lên đáp.

“Tiểu Đa tử, ngươi nói xem trẫm có nên thật sự tổ chức tuyển tú nữ hay không, miễn cho đám phế vật kia mỗi ngày đều ong ong ong bên tai trẫm.” Chuyện lúc tảo triều kỳ thật thượng Vũ Đế vẫn còn chút khó chịu.

“Thỉnh bệ hạ nghĩ lại.”

Thượng Vũ Đế nhíu mày phàn nàn: “Ngươi làm sao trả lời nhanh như vậy…”

Tiểu Đa tử bình tĩnh đáp: “Bệ hạ nghĩ lại ah, tuy Cố công tử không can thiệp chuyện hậu cung, chỉ là giữa người với người nếu như có khoảng cách… Cũng không dễ dàng bù đắp.”

Thượng Vũ Đế trong chốc lát nghĩ lại: “Được rồi, là trẫm nói lung tung, đi ngự thư phòng a.”

“Vâng.”

Thượng Vũ Đế đối diện với đống tấu chương liền cảm thấy buồn ngủ, đáng tiếc còn chưa đến giờ ngọ (buổi trưa), vì vậy nghiêm nghị xử lý bỏ qua luôn việc dùng bữa.

“Bệ hạ, Nam thư phòng Lý đại học sĩ cầu kiến.” Đang lúc thượng Vũ Đế cảm thấy da đầu có chút ngứa, chuẩn bị đưa tay lên gãi, Tiểu Đa tử đứng ở một bên liền hợp thời lên tiếng.

Thượng Vũ Đế ngượng ngùng thu tay lại: “Truyền.”

“Bệ hạ.” Lý đại học sĩ một bước vào cửa còn chưa kịp bước hai bước đã quỳ phịch xuống, thần sắc thành khẩn tha thiết.

Thượng Vũ đế nhịn xuống da đầu đang ngứa, ngữ khí quan tâm: “Lý ái khanh đây là có chuyện gì?”

“Bệ hạ!” Lý đại học sĩ hô to một tiếng, “Bệ hạ, hôm nay trên triều đình, chuyện Triệu thượng thư nói cũng không thể gác lại ah.”

Ước chừng mùa hạ đã tới rồi, kẻ sau còn nóng nảy hơn người trước. Thượng Vũ đế cố nén lại không muốn cùng bọn họ so đo, bảo trì sắc mặt tươi cười, cũng không tức giận: “Ah? Lý đại học sĩ đây là đem lời của trẫm nói để ngoài tai?”

Lý đại học sĩ ỷ vào chính mình chính là lão thần tam triều, không giống với thế hệ trẻ tuổi nhu nhược của Triệu đại thần kia.

“Bệ hạ, Đại An chính là đại quốc mênh mông, đã có hơn trăm năm lịch sử, bách tính an cư lạc nghiệp, lãnh thổ mở rộng đến Bắc cương, một giang sơn lớn như thế tốt như thế, bệ hạ nỡ lòng nào chắp tay dâng cho kẻ khác sao?” Lý đại học sĩ vô cùng đau đớn.

Thượng Vũ đế ngạc nhiên nói: “Trẫm lúc nào đã từng nói muốn chắp tay dâng Đại An cho kẻ khác?”

Lý đại học sĩ trong mắt đầy bi thương, cứ như Hoàng thượng định chém con ruột của hắn vậy: “Bệ hạ không muốn khai chi tán diệp, chẳng phải cũng giống như với chắp tay dâng cho người…”

*Khai chi tán diệp:Tương tự như “Đâm chồi nảy lộc”, ý chỉ việc con đàn cháu đống, nối dõi tông tường.

Thượng Vũ đế đánh gãy lời ngụy biện của Lý học sĩ: “Trẫm đã có Cảnh nhi rồi, Cảnh nhi rất thông minh đấy.”

“Thái tử điện hạ đương nhiên tư chất thông minh, nhân trung long phượng, chỉ là dù sao điện hạ vẫn còn nhỏ…”

*Nhân trung long phượng: Rồng trong đám người, ý chỉ người tài giỏi hoặc có một điều gì đó đặc biệt vượt xa người thường.

Pla pla pla không ngừng…

Thượng Vũ đế mấy lần muốn cắt ngang, bất đắc dĩ nghĩ đến mình thân là đế vương, không thể tùy tiện phát giận, không nên coi nhẹ nỗi khổ tâm của trung thần.

Khóe miệng co giật mấy lần nhưng lại không có mở miệng, đợi đến lúc Thượng Vũ đế đưa tay tự bóp đôi chân tê rần của mình, dáng vẻ tươi cười đã cứng ngắc, Lý đại học sĩ này vẫn còn chưa ngừng huyên thuyên.

“Bệ hạ!” Lý đại học sĩ chợt hô to một tiếng, kéo suy nghĩ của Thượng Vũ đế quay lại.

Thượng Vũ đế vui mừng vì rốt cuộc đã có cơ hội xen vào: “Nói xong rồi hả? Đề nghị của Lý ái khanh trẫm sẽ cẩn thận suy nghĩ.”

Lý đại học sĩ vui mừng nhìn vị minh quân phía trên, thở dài: “Bệ hạ anh minh.”

Cuối cùng Lý đại học sĩ cũng đi rồi, Thượng Vũ đế thở dài một hơi, vội vàng đưa tay lên gãi da đầu đang ngứa.

Tiểu Đa tử rất thức thời bước lên, còn thuận tay giúp Thượng Vũ đế xoa bóp đầu.

Thượng Vũ đế thả lỏng, cảm thán nói: “Tiểu Đa tử ah, vẫn là ngươi hiểu trẫm.”

“Hầu hạ bệ hạ là vinh hạnh của nô tài.”

“Hừ hừ.” Thượng Vũ đế khịt mũi: “Miệng lưỡi trơn tru.”

“Nô tài không dám.”

Thượng Vũ đế hoàn toàn không để ý, lời nói giữa hắn với tiểu thái giám này căn bản đảo mắt liền quên: “Hừ, còn kêu trẫm sinh thêm, nếu sinh, Cảnh nhi sẽ tức giận.”

Thượng Vũ đế lại nghĩ tới Lý đại học sĩ quỳ không chịu đứng dậy, cười lạnh một tiếng.

“Bệ hạ không cần phải lo lắng, tuy thái tử điện hạ không nói ra, nhưng trong lòng thực sự xem bệ hạ là bậc trưởng bối tôn kính nhất.” Tiểu Đa tử vĩnh viễn là một tri kỷ tốt nhất, luôn hiểu Hoàng thượng muốn cái gì nhất, lông mày của Thượng Vũ đế liền giãn ra.

Đáng tiếc Thượng Vũ đế còn chưa hưởng thụ được Tiểu Đa tử hầu hạ bao lâu, có người liền chờ không được đến phá hư nhã hứng của Hoàng thượng.

“Bệ hạ!”

“Chuyện gì?” Thượng Vũ đế nhắm mắt, chẳng muốn nhìn mặt tiểu thái giám đến đây, hỏi.

“Bệ hạ, Thành phi nương nương đã đến cung Tam Lý.”

Tác Giả:Nhận Định Bóng Đá
------------------------------------
Kèo Nhà Cái
Hình Ảnh
Tin HOT Nhà Cái