“Nhân sinh nơi chốn có kinh hỉ”,ệnBạchNguyệtQuangHươngHoaNhà
ac horsens vs nói một cách vô cùng đời thường chính là —— nhân sinh thật con mẹ nó cẩu huyết!
Lúc Ninh Vãn bị vị Omega mặc áo sơ mi trắng ôm vào trong ngực, nghĩ như vậy.
Lúc đó, cậu mới bị tai nạn xe không lâu —— chiếc xe của cậu đang chạy bon bon trên đường, tự dưng có một chiếc xe Audi cứ như không có mắt chạy lệch khỏi làn của mình, lái xe mà cứ như thể mắt để sau đầu, phi thẳng đến xe của cậu! Cậu đã nhanh tay đánh vô lăng sang một bên, ấy thế mà vẫn không tránh được va chạm, chỉ nghe một tiếng vang lớn, thân xe chấn động, Ninh Vãn cùng con xe Porsche tiếng xúc thân mật, đầu đụng thẳng vào cửa kính.
Sao lại xui xẻo thế chứ! Ninh Vãn che đầu, chỉ cảm thấy tai ù đi, đầu ong ong, trên trán có dòng chất lỏng ấm áp tuôn ra chảy xuôi xuống dưới. Không lâu sau đó, Cậu cảm thấy có người chạy nhanh tới, Ninh Vãn ngửi ngửi, tin tức tố của người này hình như là Omega.
Vết cắt trên trán cậu, tuy rằng không dài lắm, nhưng rất sâu, sợ là mảnh kính đâm vào, vừa cử động máu liền tuôn ra xối xả hết nửa mặt, thoạt nhìn vô cùng dọa người. Nhưng cái vị Omega đụng phải cậu lại chẳng thấy kinh hoảng thất thố, tay anh nhẹ nhàng nâng cậu từ dưới mặt đất, nửa ôm cậu vào lòng rồi hỏi.
“Tiên sinh, tiên sinh! Tiên sinh anh vẫn tỉnh táo chứ?”
Omega vừa cố gắng động viên Ninh Vãn giữ tỉnh táo, vừa nhanh chóng lấy di động gọi xe cứu thương.
Ninh Vãn cố sức mở đôi mắt bị máu phủ kín, máu ấm nóng dinh dính uốn lượn chảy xuống, lướt qua hàng lông mày cao thẳng, chảy xuống hốc mắt, tầm nhìn của cậu chỉ còn một màu đỏ chói mắt phủ kín như sương mù mênh mông, chẳng còn thấy rõ cái gì. Hiện trường tai nạn xe cộ nhốn nháo, tiếng người la hét ầm ĩ, khí vị hỗn tạp, trên người cậu mùi máu mùi xăng trộn lẫn chẳng phân biệt nổi, nhưng giữa cái mùi hỗn hợp gay mũi này, cậu bỗng ngửi thấy một mùi hoa nhài thanh mát.
Hương vị ngọt thanh, thanh nhã, như mưa nhỏ giữa đêm hè trung, tưới ướt cành lá xanh bóng, lộ ra cánh hoa nhài trắng ngần, nhành hoa nhài ở góc tường quật cường tỏa hương giữa đêm mưa giá lạnh.
Ninh Vãn bỗng rung động!
Hương vị này, cậu đã tìm tìm kiếm kiếm hơn mười năm, lại lần nữa ngửi được, rồi đột nhiên kích thích ký ức mẫn cảm nhất trong cậu…… Ninh Vãn khẽ nhếch cánh mũi khẽ, hít một hơi thật sâu tin tức tố đã lâu trong quá khứ, đôi mắt hơi cay cay.
Đây tin tức tố vị hoa nhài cậu tìm đã lâu, cũng chính là người mà cậu thương nhớ ngày đêm.
Cậu đã từng khổ sở kiếm tìm mà chẳng thấy, buồn cười làm sao họ lại gặp nhau trong hoàn cảnh thế này.
Ninh Vãn cũng không biết lấy sức lực từ đâu, cậu nâng tay, túm lấy tay áo người kia, khẩn trương giống như kiếp này chẳng muốn buông tay. Ninh Vãn nghe thấy giọng chính mình gần như cầu xin mà nói với người đó: “Đừng đi nữa……Đừng rời xa em.”
Xin anh đừng như trước kia, vội vàng bỏ em mà đi.
Tác Giả:World Cup