“Đôi giày đó hình như là mẫu mới ra mắt,ệnDẫnLửaThiêuThâ
thụy điển – áo số lượng chỉ hai nghìn chiếc.”
“Tận hai nghìn chiếc, đáng bao nhiêu tiền chứ?”
“Tám mươi triệu.”
Nghe đến con số này đám người đó không khỏi ganh tỵ, bọn họ lập tức đăng bài lên IG kể lại chuyện ban nãy, thêm chút gia vị, đóng vai nạn nhân vô cùng chân thực.
Trác Viễn đi bên cạnh Cao Tử Hạ cập nhật tin tức cực kỳ nhanh, cậu ta biết hình ảnh cô trên mạng xã hội không được tốt, hiện tại càng thêm tiếng xấu.
Cậu ta ngại ngùng mở lời: “ Cô Hạ, sau này hình ảnh nên chú ý một chút.”
Chẳng biết chuyện quản lý nhắc đến là gì, cô lờ mờ hỏi: “Có phải tôi không nên mặc đồ rẻ tiền không?”
“Không phải cái đó.” Trác Viễn lắc đầu, đưa điện thoại đến trước mặt cô.
Màn hình hiển thị trang cá nhân với số lượng theo dõi lên hàng trăm nghìn, đặc biệt sử dụng tên tuổi và hình ảnh của Cao Tử Hạ.
“Cái này không phải, đây mới là của tôi.” Cao Tử Hạ mở điện thoại, vào giao diện của IG, tài khoản của chưa đến mười lượt theo dõi.
Cái đầu tiên khiến Trác Viễn chú ý không phải là lượt theo dõi lác đác mà nằm ở chính cái điện thoại cũ kỹ. Nếu không mang danh phận phu nhân của Lam Tổng thì xuất thân cũng không phải bình thường, bộ dạng này quá tiết kiệm rồi.
Cậu ta cười, nói đùa: “Cô Hạ cố ý giả nghèo có đúng không, tôi thường hay xem mấy đoạn clip đó.”
Cất điện thoại vào túi, Cao Tử Hạ chỉ biết cười trừ, sự thật là đang nghèo. Ăn nhờ ở đậu còn phải xem sắc mặt của người khác, có chồng như không có, mấy ai hiểu cảm giác này.
Vì câu nói kia mà Cao Tử Hạ phải sắm cho bản thân chiếc điện thoại mới, khi lái xe về nhà trong lòng cứ bồn chồn khó chịu.
Dự cảm của cô luôn đúng, trên đoạn đường vắng hai chiếc xe phía sau đột nhiên tăng ga ép Cao Tử Hạ vào lề. Vì sợ hỏng xe của con ma bệnh, cô buộc phải tấp vào theo ý bọn người kia, đám người xuống khỏi xe mang theo gậy gộc nhắm thẳng vào xe cô.
Bọn người này là ai Cao Tử Hạ không quen, ngồi lì trong xe cũng không phải là cách, tiến về phía trước chỉ sợ cán chết người.
Tác Giả:Nhận Định Bóng Đá